Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 322



 

Cô không nhận ra rằng Dung Phượng vừa bước tới từ phía sau. Khi nhìn thấy ông chủ Lâm, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

 

Từ khi đặt chân vào tổ mối, Trì Tâm chưa từng thấy dấu vết của bất kỳ con người nào khác.

 

Ông chủ Lâm nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng không những sống sót qua thảm họa này, mà còn đồng hành cùng Cảnh Tu Bạch.

 

Điều này khiến cô hơi bất ngờ.

 

Nghe câu hỏi của cô, gương mặt tái nhợt của Cảnh Tu Bạch thoáng hiện vẻ bối rối. "Khi phòng động lực bị một con kền kền khổng lồ đ.â.m thủng, tôi không kịp phản ứng và bị hút ra ngoài," anh trầm giọng giải thích.

 

Trì Tâm "à" lên một tiếng, hình ảnh những vệ sĩ bị hút ra ngoài đến nát thịt trong ký ức hiện lên, ánh mắt cô không giấu nổi sự lo lắng:

 

"Sao anh bất cẩn vậy chứ."

 

"Nó xảy ra quá đột ngột, tôi không hề phân tâm chút nào." Cảnh Tu Bạch khẽ thở dài, ánh mắt trở nên dịu dàng khi thấy cô lo lắng:

 

Mèo Dịch Truyện

"Ông chủ Lâm đã kịp thời kéo tôi lại."

 

Lý do ông chủ Lâm đi cùng Cảnh Tu Bạch giờ đã rõ ràng. Nhưng điều khiến Trì Tâm kinh ngạc hơn là việc ông chủ Lâm lại ra tay cứu Cảnh Tu Bạch?

 

Cô không khỏi quay đầu nhìn về phía Dung Phượng.

 

Chỉ thấy ông chủ Lâm đang đứng đối diện Dung Phượng, với ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Sắc mặt của Dung Phượng không còn vẻ lạnh nhạt thường thấy, mà là sự băng giá đến mức đáng sợ. Anh không thèm liếc nhìn ông chủ Lâm, chỉ hỏi:

 

"Bây giờ chúng ta đi hướng nào?"

 

Trì Tâm thầm nghĩ: Có gì đó không đúng.

 

Ánh mắt cô đảo mắt qua lại giữa hai người họ, đầu óc cô xoay chuyển đủ kiểu suy đoán, vẫn không thể hiểu nổi hai người này có quan hệ gì. Liệu có phải một giao dịch bất thành? Hay ông chủ Lâm từng "bùng hàng" của Dung Phượng, nên bị anh ta liệt vào danh sách đen?

 

"Chỉ dựa vào chúng ta thì không thể tự mình thoát khỏi nơi này. Chúng ta phải tìm cách khác," Cảnh Tu Bạch lên tiếng, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt hiếu kỳ đang dõi theo mình từ Trì Tâm.

 

Anh tiện tay lau đi một vệt bẩn đất trên mặt, nhưng hành động đó chỉ càng làm vết bẩn nhòe đi, khiến khuôn mặt vốn điềm tĩnh của anh giờ đây lại vương thêm chút ngây ngô khó tả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Tâm bật cười.

 

Cảnh Tu Bạch thoáng ngây người nhìn cô, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ nghiêm túc, tiếp tục phân tích: "Cô chắc cũng đã nhận thấy, cấu trúc của tổ mối này phức tạp chẳng kém gì một thành phố ngầm, lại đầy rẫy những bẫy rập c.h.ế.t người."

 

Trì Tâm chăm chú dõi theo anh, đôi mắt lấp lánh sự hứng thú:

 

"Vậy rồi sao nữa? Kế hoạch của anh là gì?"

 

Cảnh Tu Bạch liếc nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa suy tư. Trong bóng tối mờ ảo, chỉ có đôi tai anh nóng bừng, ẩn hiện một cách khó nhận ra.

 

"Cách tối ưu nhất chính là để bầy mối dẫn lối." Anh nói.

 

"Ưm... gì cơ?" Trì Tâm đang gật đầu lia lịa thì đột ngột khựng lại. "Chúng ta là những kẻ ngoại lai xâm nhập, không chỉ phá hoại tổ của chúng mà còn lôi kéo cả đàn kền kền đột biến đến tấn công. Cớ gì chúng lại muốn giúp chúng ta?"

 

"Đây là phương án có rủi ro thấp nhất." Cảnh Tu Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt cô. "Những người khác hoàn toàn không thể thực hiện được. Nhưng nếu là cô, e rằng vẫn còn một tia hy vọng."

 

Trì Tâm trầm ngâm, khẽ lẩm bẩm: "Có lẽ chúng ta nên quay về lối vào ban đầu..." Cô chợt ngừng lời, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

 

Cô quay đầu nhìn lại lối cũ, trước mặt là năm con đường hầm ngoằn ngoèo, hút sâu vào màn đêm đặc quánh.

 

"Tôi không thể nhớ nổi nữa." Cô thì thầm, giọng khẽ như gió thoảng.

 

Cảnh Tu Bạch không lấy gì làm ngạc nhiên, anh trấn an cô: "Tôi cũng không thể xác định lối về phi thuyền. Cấu trúc địa hình nơi đây cực kỳ phức tạp, chỉ những người sở hữu khả năng định vị hoàn hảo mới có thể ghi nhớ."

 

Trì Tâm liếc nhìn phía sau một lần nữa, rồi khẽ thở dài:

 

"Thôi được, vậy đành trông cậy vào bầy mối vậy."

 

Dung Phượng chợt lên tiếng: "Tôi đã muốn hỏi từ lâu, cô dường như có thể hiểu được ngôn ngữ của lũ kền kền, phải không?"

 

Thắc mắc này đã ấp ủ trong lòng anh ta từ rất lâu. Nhưng khi vẫn còn chiến đấu trên không trung, tình thế quá khẩn cấp khiến anh ta không thể thốt nên lời.

 

Giờ đây, những lời cô nói đã xác nhận suy đoán của anh ta:

 

"Đúng vậy." Trì Tâm gãi đầu, ánh mắt nhìn quanh. "Tôi có thể thực hiện giao tiếp cơ bản với các sinh vật có trí tuệ, nhưng khả năng chúng thấu hiểu hay không còn phụ thuộc vào cấp độ thông minh của chúng."