Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 326



 

Họ chui qua một hẻm núi sâu hoắm, một khung cảnh hùng vĩ đến choáng ngợp hiện ra trước mắt.

 

Đất đá từ trên cao đổ xuống như dòng thác, lao vào một vực sâu đen ngòm không thấy đáy.

 

Âm thanh nặng nề của đất đá va vào vách vực hòa quyện cùng tiếng rì rầm của lũ mối, tạo thành một bản giao hưởng đáng sợ như khúc ca ngày tận thế.

 

Một tia sáng yếu ớt từ phía trên rọi xuống, nhưng nhìn lên cũng không rõ nó lọt vào từ đâu.

 

"Giờ chúng ta qua đây bằng cách nào? Hay là tìm đường khác?” Trì Tâm lớn tiếng hỏi. Cảnh Tu Bạch cúi đầu, bật sáng màn hình đồng hồ đeo tay:

 

"Để tôi xác định hướng trước."

 

Đột nhiên, tai Trì Tâm khẽ rung động.

 

Cô lập tức rút súng, giọng nói trầm thấp và căng thẳng hơn hẳn:

 

"Cẩn thận."

 

Dung Phượng ngay lập tức lên đạn, ánh mắt sắc lạnh lướt qua màn đêm đen kịt.

 

Những tiếng xào xạc ngày càng lớn dần. Cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Trì Tâm, khiến cô lạnh toát sống lưng mà không rõ thứ gì đang chờ đợi phía trước.

 

Những tiếng xào xạc đó đến gần đến mức tất cả đều nghe rõ mồn một. Họ lập tức tạo thành vòng tròn phòng thủ, lưng áp lưng, mỗi người tập trung quan sát một hướng khác nhau.

 

Tổ mối có quá nhiều ngã rẽ, mỗi ngã rẽ như ẩn chứa một cạm bẫy c.h.ế.t người.

Mèo Dịch Truyện

 

Trì Tâm hít sâu, ánh mắt sắc bén, giữ hơi thở đều đặn.

 

Sau vài giây im lặng c.h.ế.t chóc, cô bất ngờ giơ s.ú.n.g lên, b.ắ.n thẳng về phía một ngã rẽ tối tăm.

 

"Bên này!"

 

Không ai nghi ngờ quyết định của cô, tất cả lập tức nổ s.ú.n.g theo.

 

Từ con đường đó, hai con mối thợ khổng lồ, thân mình bán trong suốt, điên cuồng lao ra.

 

Đạn dội lên lớp vỏ ngoài của chúng chỉ phát ra những âm thanh trầm đục, không đủ xuyên phá lớp giáp cứng cáp. Ngược lại, lũ mối còn trở nên hung hãn hơn.

 

Trì Tâm cất súng, rút ra thanh kiếm dài, từng bước tiến tới với khí thế dũng mãnh.

 

Ánh sáng từ đèn pin sau lưng chiếu vào, bao phủ toàn thân cô, biến cô thành một bóng hình uyển chuyển nhưng đầy c.h.ế.t chóc.

 

Nhưng khi cô chưa kịp tiếp cận, hai con mối lại bất ngờ vẫy râu, như cảm nhận được hiểm nguy cận kề.

 

Chúng lập tức quay đầu, chân cào cấu điên cuồng vào vách đá để chạy trốn!

 

"Này, đừng chạy chứ!” Trì Tâm sốt ruột hét lên. Cô biết, khó khăn lắm mới thấy được hai con mối – đây chính là hy vọng dẫn đường của họ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một bức tường băng dày đột ngột hiện ra, chặn đứng đường thoát của lũ mối.

 

Cảnh Tu Bạch lớn tiếng:

 

"Giữ chúng lại! Ở đây ít nước quá, tôi không duy trì được lâu đâu!"

 

Ánh mắt Trì Tâm lóe sáng, đầy quyết đoán.

 

Dưới ánh đèn pin, cô bật nhảy, lao thẳng về phía hai con mối, nhanh tựa tia điện.

 

"Cảnh Tu Bạch, giúp tôi giữ chúng!” Cô hét lớn, lao tới với khí thế không ai cản nổi.

 

Dù không thể nói nhiều, nhưng Trì Tâm tin rằng Cảnh Tu Bạch hiểu rõ ý định của mình.

 

Cô giữ chặt hơi thở, sự lo lắng lặng lẽ lắng xuống khi cô đặt chân lên tảng băng lơ lửng.

 

Tận dụng lực nâng từ khối băng, Trì Tâm bật mạnh thêm lần nữa, nhảy xa và đáp xuống lưng của một con mối thợ khổng lồ.

 

Vỏ giáp cứng rắn truyền đến cảm giác va đập rõ rệt. Trì Tâm dùng vỏ bao kiếm gõ lên lớp vỏ:

 

"Dừng lại!"

 

Con mối thợ hoàn toàn phớt lờ, thậm chí còn chạy nhanh hơn, như thể bị kích động.

 

Khi sự khẩn cấp ập đến, Trì Tâm nắm chặt một chiếc râu của nó, hét lên: "Tao bảo mày dừng lại!"

 

Ngay lập tức, một loạt âm thanh sắc bén như vô số luồng dữ liệu quét ngang tâm trí cô:

 

"Tại sao lại gặp phải loại quái vật này chứ!"

 

"Mọi người đều nói đừng lên đó, tại sao cô ta lại xuống đây?"

 

"Cô ta bắt được tôi rồi!!!"

 

Đầu Trì Tâm ù đi bởi vô vàn tín hiệu, cơ thể cô chao đảo không ngừng trên lớp vỏ cứng của sinh vật. Cô khẽ cười lạnh, giơ thanh kiếm dài, để lưỡi kiếm sát vào râu của nó, lạnh lùng nói:

 

"Dám nhúc nhích thêm một bước, tao đảm bảo mày sẽ không bao giờ phát ra âm thanh nào nữa."

 

Chân con mối khựng lại giữa không trung, rồi từ từ thu về.

 

"Cô là ác tỉnh gì vậy?" Con mối khẽ run rẩy, truyền đến một ý niệm rõ ràng trong đầu cô.

 

Trì Tâm không hiểu nổi, chỉ gõ lên lớp vỏ:

 

"Quay lại. Ngay bây giờ.”

 

Dù không cam tâm, con mối vẫn miễn cưỡng quay đầu lại, từng bước chậm chạp. Trong khi nó di chuyển, râu của nó không ngừng đưa về hướng đồng loại đã bỏ chạy, như muốn tìm cách liên lạc.