Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 327



 

Khi con mối chậm chạp bò trở lại, ba người đứng chờ phía sau.

 

Nhìn thấy Trì Tâm cưỡi con mối quay lại, cả ba người đều lộ vẻ kinh ngạc tột độ.

 

"Nó nói nó còn nhỏ, chưa từng rời khỏi tổ, không biết đường ra." Trì Tâm giải thích, vẻ mặt cô vừa buồn cười vừa bất lực.

 

Trong đầu cô lại vang lên một làn sóng ý niệm uất ức từ con mối: "Tôi đã nói là tôi không biết mà! Tại sao cô không thả tôi đi?"

 

Cảnh Tu Bạch bước tới, dùng đèn pin chiếu sáng con mối. Anh thở dài: "Nó không nói dối. Đây chỉ là một con mối non, tương đương với một thiếu niên trong chủng tộc này."

 

Trì Tâm nhảy xuống lưng nó, vỗ vỗ lớp vỏ ngoài:

 

"Thôi được rồi, đi đi."

 

Mèo Dịch Truyện

Con mối hơi do dự, nhưng rồi chậm rãi đưa râu chạm vào đầu Trì Tâm.

 

"Người ta nói cô đáng sợ lắm, nhưng có vẻ cũng không đến mức đó."

 

Nó nói xong, quay đầu bò vào bóng tối.

 

"Nó vừa nói gì?" Dung Phượng hỏi.

 

"Nó bảo tôi đáng sợ." Trì Tâm đáp cụt lủn. "Chúng ta tiếp tục thôi. Mọi người cẩn thận, tôi có linh cảm không lành."

 

Cảm giác nguy hiểm vẫn quanh quẩn không dứt. Trì Tâm nhớ đến khuôn mặt của Louis, linh cảm có điều chẳng lành.

 

Cả nhóm trở lại vị trí thác đá vụn trước đó, thay đổi chiến thuật và bắt đầu hướng về phía tia sáng rọi xuống.

 

Nhưng ngay khi Trì Tâm vừa bước tới, cô đột nhiên cảm thấy ý thức chao đảo dữ dội, cảnh vật trước mắt như vỡ tan trong làn sóng méo mó.

 

Không ổn.

 

Cô lập tức nhận ra kẻ gây chuyện, nhưng không kịp phản ứng gì thêm. Ba người bên cạnh cô biến mất.

 

Không gian tối đen bỗng nhiên rực sáng.

 

Mọi âm thanh hỗn tạp lặng đi, chỉ còn tiếng đất đá rơi rào rào vang vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm giữ vững tư thế, bình tĩnh nhìn về phía hai thực thể vừa hiện ra.

 

Nhàn nhã ngồi trên gờ đá, đôi chân thong dong đung đưa trên miệng vực thẳm, là Lâu Thần. Và từ một lối đi khác, Louis bước ra, ánh mắt sắc lạnh như dao.

 

Cả hai cùng nhìn về phía cô, ánh mắt mỗi người một vẻ, chứa đựng những cảm xúc phức tạp.

 

Trì Tâm quan sát họ, khẽ nhướng mày, chậm rãi lên tiếng:

 

"Chuyện gì đây? Đây là buổi gặp mặt nhóm ba người sao?" Đối mặt cùng lúc với hai kẻ mang danh tính bí ẩn, Trì Tâm không hề tỏ ra hoảng loạn.

 

Dù Lâu Thần, kẻ được mệnh danh là vua thây ma, nhưng trong mắt cô, anh ta đã mất đi sự thần bí và uy nghiêm vốn có. Sau vài lần gây rắc rối cho cô, anh ta đã được cô xếp vào danh sách "những kẻ ngỗ nghịch cần được chấn chỉnh".

 

Hiện tại, đứa trẻ "nghịch ngợm" đó đang ngồi trên rìa vực sâu, thoải mái đung đưa đôi chân, giơ tay chào cô:

 

"Chào."

 

Trì Tâm không chút biểu cảm, lướt qua anh ta như một cơn gió lạnh.

 

Chỉ cần nhớ đến mớ rắc rối mà anh ta đã gây ra tại buổi đấu giá, cô đã thấy hai tay mình như muốn nổi loạn.

 

Cô quay sang nhìn người còn lại.

 

So với hình tượng bá đạo lúc đầu xuất hiện, giờ đây Louis hoàn toàn trái ngược. Bộ giáp chiến đen tuyền của anh ta đã tả tơi, chỉ còn chiếc quần dài là còn nguyên vẹn. Nửa thân trên trần trụi lộ ra những vết thương cũ chồng chất vết mới. Thân hình cơ bắp săn chắc, cuồn cuộn như một pho tượng chiến binh Hy Lạp hoàn mỹ.

 

Nếu không phải vì tình huống và vị trí đối lập hiện tại, Trì Tâm suýt nữa không rời mắt khỏi anh ta. Dù sao, với một người từng chỉ vì gương mặt của nam chính mà kiên trì theo dõi một series phim mạt thế, thì còn mong gì vào cái gọi là "tiết tháo"?

 

Nhưng đúng là thế giới điện ảnh, dù áo có rách te tua thế nào, quần dài vẫn bám chặt vào chân như thể được đúc nguyên khối.

 

Ánh mắt Trì Tâm lướt qua vết thương sâu hoắm đến tận xương sườn trên n.g.ự.c Louis, vết tích của chính đòn tấn công từ cô. Những khối thịt đang nhúc nhích tự tái tạo khiến Trì Tâm không khỏi rùng mình. Cô thầm nghĩ: Những kẻ đã dùng thuốc dị năng để biến đổi như thế này, quả thực không còn là con người. Hai lần dứt điểm mà vẫn không thể kết liễu anh ta.

 

"Có lẽ cô cần một bộ trang phục mới." Lâu Thần nhìn chiếc váy ngắn đến đùi của Trì Tâm, nói. "Đáng tiếc là tôi không có."

 

"Cảm ơn, tôi không cần." Trì Tâm liếc nhìn bản thân, nhận ra cô vẫn còn nguyên vẹn hơn Louis rất nhiều. Cô gạt chuyện đó sang một bên, đi thẳng vào vấn đề:

 

"Anh triệu tập tôi đến đây, hẳn là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc?"