Biểu cảm của Louis không thay đổi, ánh mắt sâu thẳm như hố đen vũ trụ.
"Lâu Thần, cậu giữ khư khư cái tên của mình, chẳng phải cũng để tự nhắc nhở bản thân rằng cậu vẫn là một con người đấy sao?" Khóe miệng anh ta cong lên, vẻ châm chọc trên gương mặt càng hiện rõ hơn.
"Nhưng thật tiếc, dù cậu tự nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần, cậu cũng không bao giờ trở lại làm một con người bình thường." Louis không bận tâm đến vẻ phẫn nộ của Lâu Thần, tiếp tục nói: "Cậu biết vì sao cậu nhớ một sự việc nhỏ nhặt như thế lâu đến vậy không? Vì cậu ghen tị với tôi."
"Cậu cũng muốn thoát khỏi số phận đó.
Cậu chỉ muốn thoát khỏi bàn mổ, không muốn làm vật thí nghiệm đáng thương nữa.
Nhưng cậu thất bại.
Giá trị nghiên cứu của cậu vượt xa tôi rất nhiều, vì vậy Raphael đã không chấp nhận sự khuất phục của cậu, đúng không?"
Trì Tâm đứng sững.
Thông tin quá sức, cần thời gian để tiêu hóa.
Cô trơ mắt chứng kiến Lâu Thần bùng nổ giận dữ, tung ra một cú đ.ấ.m mạnh vào mặt Louis. Nhưng Louis chỉ nghiêng đầu một chút, mái tóc bạc rủ xuống che đi ánh mắt anh ta, trong khi nụ cười khinh miệt vẫn không hề suy suyển.
Mèo Dịch Truyện
"Cậu vẫn trẻ con như vậy." Louis khẽ nói. "Đừng tự đặt mình lên vị trí quá cao quý. Cậu cũng chỉ muốn sống sót thôi. Thú nhận điều đó cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả."
Lâu Thần nhìn chằm chằm vào hắn. Khi Louis nhìn xuống với vẻ tự mãn, anh ta bất ngờ bật cười.
"Đúng, tôi muốn sống. Và anh cũng muốn sống, đúng không?" Lâu Thần hỏi, "Nhưng liệu anh có thực sự đang sống?"
Nụ cười của Louis lập tức biến mất.
"Anh có cảm giác đau đớn không? Có vị giác không? Có thể ngửi được mùi hương không?" Lâu Thần chỉ vào vết thương đang tự động hồi phục trên vai Louis. "Anh thậm chí còn không thực sự bị thương. Anh thực sự nghĩ rằng mình đang sống sao?"
"Bốp!"
Khi Louis giơ tay, định đẩy Lâu Thần xuống vực sâu, Trì Tâm không kịp đắn đo, lập tức lao tới chắn trước mặt Lâu Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô giơ tay chặn lại, cánh tay va chạm mạnh vào đòn đánh của Louis, phát ra âm thanh kim loại chói tai.
Ngay khoảnh khắc cô hành động, Trì Tâm đã hối hận. Rõ ràng đây chỉ là một ảo cảnh do chính Lâu Thần tạo ra, ai có thể thật sự g.i.ế.c được anh ta chứ? Cô lao ra để làm gì?
Thế nhưng, khi nghe toàn bộ câu chuyện và nhận thấy thiếu niên này có nguy cơ tử vong, cô chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ hành động theo bản năng thuần túy.
Trì Tâm thầm thở dài trong lòng, quay lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâu Thần, rồi ngước lên nhìn Louis.
"Anh từng nói rằng những người dùng thuốc dị năng đều phải trả giá." Cô cất tiếng hỏi, "Cái giá của anh là mất đi cảm giác sao?"
Ánh mắt dài, sắc lạnh của Louis chăm chú nhìn cô, ẩn chứa một sự phức tạp sâu sắc mà cô không thể nào đọc vị. Anh ta từ từ hạ tay, im lặng không đáp. Trì Tâm quay lại nhìn Lâu Thần. Thiếu niên đang nhìn cô, đôi mắt vốn đầy sự u tối và thù hận giờ đã dịu lại, thay vào đó là một tia sáng lấp lánh khó gọi tên.
"Lâu Thần, còn anh thì sao? Cái giá của anh là gì?"
Đôi mắt đang sáng lên của Lâu Thần thoáng khựng lại. Anh ta ngoảnh mặt đi, giọng nói cứng nhắc vang lên:
"Cái giá của tôi... không ảnh hưởng đến cuộc sống."
Louis khẽ nhếch môi cười lạnh.
Lâu Thần như bị giẫm vào đuôi, gào lên qua vai Trì Tâm:
"Anh cười cái gì? Một con quái vật không có cảm giác như anh, còn dám cười ư? Với anh, có rời khỏi bàn mổ hay không có gì khác biệt đâu? Anh chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì! Dù có m.ổ x.ẻ anh ra, anh vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm như người chết, khiến kẻ ra tay cũng phải chán nản!"
Louis không đáp, ánh mắt phức tạp của anh ta rơi xuống gương mặt Trì Tâm. Một thoáng yếu ớt đến nao lòng len lỏi qua nét mặt anh ta, khiến Trì Tâm ngẩn người.
"Không phải là không có cảm giác."
Louis nâng bàn tay lớn, trắng nhợt, đặt nhẹ lên vết thương trên n.g.ự.c mình. Đôi mắt anh ta không rời khỏi Trì Tâm, nhìn cô chăm chú.
"Không phải là không có cảm giác." Louis lặp lại, ánh mắt anh ta dõi theo Trì Tâm như một tín đồ cuồng nhiệt nhìn lên vị thần của mình, ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối và liều lĩnh. "Chỉ có cô, chỉ có cô khiến tôi cảm thấy đau. Vết thương này rất đau, nó có cảm giác."