Anh ta như một người không giỏi ngôn từ, chỉ biết nhấn mạnh một cách đơn thuần và kiên định.
Anh ta thậm chí định kéo tay Trì Tâm, đặt lên vết thương sâu hoắm mà cô để lại.
"Nào, cô chạm vào nó đi.
Nó thực sự đau.
Tôi có cảm giác.
Tôi không phải một con quái vật hoàn toàn."
"Bốp!" Tay Louis bị Lâu Thần không chút nể nang gạt lệch sang một bên.
"Anh đang mơ tưởng gì vậy?" Lâu Thần bước ra từ phía sau Trì Tâm, vẻ mặt như một con thú non đang bảo vệ lãnh thổ, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Tôi cảnh cáo anh, nhìn rõ thân phận mình đi.
Anh là kẻ thù của tôi, cũng là kẻ thù của cô ấy."
Louis thu tay lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Lâu Thần.
Trì Tâm nhìn cảnh tượng trước mặt, rơi vào trầm tư sâu sắc.
Đây là... một cuộc chiến giành giật đầy rắc rối sao?
Không khí trở nên kỳ quặc. Nói là kẻ thù gặp nhau thì không giống, cũng chẳng phải là những người có thể ngồi xuống trò chuyện vui vẻ. Đầu óc cô rối như tơ vò, lời nói cất lên cũng không mấy tự nhiên:
"Anh nói vết thương tôi gây ra có cảm giác? Sao có thể chứ?"
Louis chưa kịp trả lời, Lâu Thần đã giận dữ chen ngang:
"Cô bị ngốc sao? Rõ ràng là nói dối, cô cũng tin ư? Ai biết tên này đang có âm mưu gì, đừng để bị lừa!"
Ánh mắt nghi ngờ của Trì Tâm rơi lên mặt Louis.
Louis hờ hững trước lời buộc tội của Lâu Thần, chỉ chăm chú nhìn cô:
"Đây là cảm giác của sự sống. Tôi không thể sai. Cô là người duy nhất khiến tôi cảm thấy mình còn sống."
Cả người Lâu Thần rợn tóc gáy, lông tơ dựng đứng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh đừng diễn nữa! Khuôn mặt cứng đờ như tử thi lại nói những lời lẽ hoa mỹ như vậy, anh không thấy giả dối ư? Nếu anh thực sự quan tâm cô ấy, anh sẽ không lập ra cái bẫy chợ đấu giá trên không kia. Anh làm vậy không phải để bắt cô ấy sao?"
Louis vẫn không liếc nhìn Lâu Thần lấy một cái, chỉ giải thích với Trì Tâm:
"Chợ đấu giá trên không là lệnh từ tổng bộ. Phiên đấu giá này thu hút rất nhiều khách quan trọng, tổng bộ cực kỳ coi trọng."
Trì Tâm định đáp lại thì Lâu Thần đã chen ngang: "Nói dối! Một buổi đấu giá thôi, sao phải cử anh ta đến? Rõ ràng anh ta được cử đi bắt cô. Có giỏi thì thề đi!"
Bầu không khí quanh Lâu Thần đột nhiên trở nên u ám, ánh mắt của thiếu niên hiện lên một sự hả hê kỳ dị:
"Thề đi. Thề thì tôi tin."
Trì Tâm nhận thấy sắc mặt Louis càng tái nhợt.
Mái tóc rối bời rủ xuống che đi ánh mắt, nhưng cô cảm nhận được, ánh nhìn của anh ta chưa từng rời khỏi mình.
"Thề thì cô sẽ tin sao?" Louis hỏi.
Một câu nói đơn giản lại mang sức nặng vô hình, khiến Trì Tâm hơi sững người. Cô nhìn thẳng vào Louis, đáp:
"Không cần."
Dù anh ta đang trong tình cảnh thảm hại, nhưng cả hai không ở vị thế để làm thân. Cô hiểu điều này rất rõ.
Trong thế giới hậu tận thế, muốn sống sót phải giữ vững tâm trí, không để bị che mắt bởi những lời lẽ mật ngọt.
Có lẽ ánh mắt của cô đã nói lên tất cả. Louis im lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ bật cười.
"Tôi đã nói rồi mà." Lâu Thần châm chọc: "Anh ta không dám."
Louis thoáng liếc Lâu Thần, giọng lạnh như băng: "Tránh ra."
"Anh vừa nói gì?" Lâu Thần bùng nổ. Louis không trả lời. Anh ta giơ tay, nhẹ nhàng đẩy Lâu Thần sang một bên, không bận tâm đến vẻ mặt giận dữ của Lâu Thần, sải bước lớn tiến về phía Trì Tâm.
Dù đang đối diện với một Louis bị thương nghiêm trọng, Trì Tâm vẫn đứng vững tại chỗ, không chút lùi bước. Cô chỉ lặng lẽ quan sát anh ta loạng choạng tiến lại gần.
Louis dừng lại, giọng nói vang lên một cách kỳ lạ:
Mèo Dịch Truyện
"Một lát nữa, cô hãy tránh xa một chút."
Lâu Thần lập tức sững sờ, vẻ mặt anh ta cứng đờ khi thấy Louis tiến lại gần Trì Tâm. Thế nhưng, kỳ lạ thay, anh ta không hề có động thái nào ngăn cản. Trì Tâm quét ánh mắt nhìn Louis, rồi lại chuyển sang Lâu Thần, một luồng bất an chợt ập đến. Cô định lên tiếng ngăn cản, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng: