Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 332



 

Lâu Thần đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên đến lạ, như thể đang kể chuyện: "Tổ chức luôn đeo vòng cổ giám sát cho những 'con chó' của mình.

 

Đó không phải bí mật gì.

 

Nhưng anh ta là một con ch.ó đặc biệt.

 

Anh ta không thể tự sát, vì vậy chiếc vòng của anh ta được siết chặt đến mức không thể nhúc nhích." Trì Tâm vẫn nhìn xuống vực sâu, tiếp tục chất vấn: "Tổ chức dựa trên tiêu chí nào để quyết định anh ta phải bị xử tử?

 

Có phải chúng ta luôn bị giám sát?" Lâu Thần hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt anh ta thoáng chùng xuống: "Làm gì có công nghệ thần thánh đến thế. Họ không giám sát mọi hành động, nhưng có thể giám sát tần số ý thức của những kẻ nằm dưới quyền kiểm soát của họ. Khi mức độ trung thành giảm xuống ngưỡng giới hạn, cơ chế tự hủy liền được kích hoạt. Nếu không, vì sao nhiều người lại liều lĩnh phục vụ anh ta? Chỉ là vì sợ thôi... Hừ, kỹ thuật này chính là do tôi hỗ trợ họ hoàn thiện. Vậy nên, xét theo một khía cạnh nào đó, chính tôi đã gián tiếp kết liễu anh ta."

 

Trì Tâm từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt cô đăm chiêu nhìn vào vẻ mặt pha trộn giữa sự tự mãn và nét thư thái đến rợn người của Lâu Thần. Như thể cô đang lần đầu tiên nhìn thấy bản chất thật sự của anh ta.

 

"Anh biết không, Louis nói đúng một điều." Cô lạnh giọng cất lời. "Anh ghen tị với anh ta. Anh đã cố gắng thoát khỏi tay những kẻ tra tấn mình, nhưng anh thất bại. Thế nên, anh chuyển sự kỳ vọng đó thành đố kỵ và hận thù. Anh không chỉ ghét anh ta, mà còn ghét tất cả những ai trong mắt anh có một 'cuộc sống bình thường'. Anh không dám trả thù những ác quỷ đã hành hạ anh, nên anh trút mọi cảm xúc ấy lên thế giới này, lên những con người vô tội. Anh muốn phá hủy thế giới. Những kẻ anh muốn giết, chỉ là những người chẳng hề liên quan."

 

Nụ cười gượng gạo trên môi Lâu Thần đông cứng lại.

 

"Cô đang nói nhảm nhí gì vậy?" Anh ta nghiến răng, mắt trừng lớn. "Dù cô có ngu muội đến mức tìm đến ác quỷ, tôi cũng sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng bây giờ cô lại làm gì đây? Hỏi tội tôi vì một tên ngốc tự sát để chứng minh mình sống ư?"

 

Anh ta run rẩy, ánh mắt rực cháy sự chờ đợi mãnh liệt, như muốn ép Trì Tâm phải cho anh ta một câu trả lời. Nhưng khi chạm phải ánh mắt băng giá của cô, anh ta lùi lại một bước, gương mặt hiện rõ vẻ khó tin.

 

"Cô hãy tỉnh táo lại!" Lâu Thần giọng khẩn thiết, thậm chí mang theo vệt cầu khẩn. "Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu. Trừ những ác quỷ, tôi chưa từng ở cạnh ai lâu như vậy. Chúng ta vốn dĩ rất hợp nhau mà, đúng không? Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy, vì một kẻ... một kẻ thù ư? Trước đây cô chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!"

 

Ngay lúc này, một cơn chấn động dữ dội bất ngờ ập đến. Không rõ đó là dư chấn vụ nổ của Louis hay từ sự mất kiểm soát cảm xúc của Lâu Thần, nhưng toàn bộ không gian bắt đầu rung chuyển. Những mảnh đá vụn từ trần nhà đổ xuống không ngừng.

 

Trì Tâm nhìn chằm chằm thiếu niên đang như phát điên, giọng cô vẫn điềm tĩnh nhưng tràn ngập băng giá:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh đã gặp quá ít người, Lâu Thần. Anh không biết cảm xúc bình thường của con người là gì."

 

Gương mặt Lâu Thần méo mó vì tức giận:

 

"Cô nói bậy! Tôi không, tôi không—"

 

Như một thực tại ảo bị đ.â.m thủng, khung cảnh trước mắt tan rã.

 

Trì Tâm đứng yên bất động, lặng lẽ chờ cấu trúc không gian biến đổi. Trong giây phút cuối cùng trước khi biến mất, gương mặt Lâu Thần lộ ra nỗi kinh hoàng. Anh ta điên cuồng lao về phía cô, vụt tay muốn níu giữ lấy cô...

 

"Bụp." Một tiếng động khô khốc. Tiếp theo là tiếng nước tí tách vọng lại. Hình bóng Lâu Thần tan biến, thay vào đó là khuôn mặt đầy lo lắng của Cảnh Tu Bạch.

 

"Nơi này sắp sụp đổ rồi!" Anh nói nhanh gọn.

 

Sụp đổ? Vẻ điềm tĩnh vừa lấy lại của Trì Tâm lập tức biến mất. Cô lúc này mới nhận ra cơn chấn động cô cảm nhận trong ảo ảnh đã thực sự lan tới hiện thực.

 

Dưới chân họ, nền đất chấn động dữ dội, những khối đá bắt đầu sạt lở.

 

"ẦM RẦM—"

 

Nền đất bên dưới nứt toác thành một khe khổng lồ, khiến tất cả mất đi điểm tựa.

 

Họ hoảng loạn nhìn nhau, rồi không kìm được mà thét lên:

Mèo Dịch Truyện

 

"A——!"