"Anh không cần chứng minh bất cứ điều gì với tôi cả. Bây giờ, điều quan trọng nhất là thoát khỏi cái hang ổ này đã, được không? Đợi ra ngoài, anh và tôi đối đầu trực diện một trận. Nếu tôi thắng, anh đồng ý từ nay không còn quấy rầy tôi nữa, có được không?”
Louis ngẩng đầu, trút một hơi thở nặng nề, ánh mắt chăm chú nhìn vào cô, trong khi phía sau lưng anh ta là dòng thác đá đang đổ ầm ầm.
"Ở quốc gia của tôi, lời thề là một trọng trách cực kỳ thiêng liêng." Giọng anh ta trầm hẳn xuống: "Tôi không có tín ngưỡng, không có nơi nào để trở về. Người duy nhất tôi có thể thề, chỉ có thể là cô." Lời tuyên bố ấy, tựa như một lời tỏ tình bất ngờ, khiến Trì Tâm thoáng ngạc nhiên và đôi chút bối rối.
Louis siết c.h.ặ.t t.a.y phải thành một nắm đấm, anh ta mạnh mẽ đập lên n.g.ự.c trái.
"Tôi thề trước đôi mắt cô, nếu những gì tôi nói có một chữ dối trá, hãy để tôi chỉ còn lại ký ức về ánh mắt ghét bỏ của cô."
Trì Tâm khựng lại, thì thầm một cách khó hiểu: "Đây là kiểu lời thề gì vậy..."
Louis cười nhẹ, dường như đã trút bỏ được gánh nặng nào đó trong lòng. "Tôi thề, cảm giác mà cô mang lại là minh chứng duy nhất cho sự tồn tại của tôi. Tôi thề, khi nhận được tin cô ở đây, tôi đã đặt chân lên mảnh đất này. Tôi thề, dù cô có phải là đối tượng thử nghiệm hay không, tôi cũng không còn ý định giam giữ cô nữa."
Những lời thề phức tạp khiến Trì Tâm hoàn toàn bối rối, không biết nên phản ứng ra sao. Cô hiểu rằng mình nên chớp lấy cơ hội kết liễu anh ta ngay lập tức, nhưng nhìn thấy sắc diện Louis ngày càng trắng bệch đi, cô lại chùn bước.
"Không cần quá nghiêm trọng... Tôi tin rồi. Anh hãy nghỉ ngơi một lát đi." Trì Tâm ngập ngừng nói, ánh mắt cô chạm phải anh ta một cách gượng gạo.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Louis lóe lên tia nhẹ nhõm, sự căng thẳng trong đáy mắt dần biến mất. Anh ta cười, lần này nụ cười mang theo sự giải thoát và vẻ mỏi mệt tột cùng.
"Nếu vậy, tôi có thể yên tâm rồi."
"Tránh ra."
Lâu Thần bất ngờ lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng khiến Trì Tâm bất giác rợn người. Nhưng một luồng nguy hiểm c.h.ế.t người ập tới, cô theo bản năng lùi nhanh vài bước, thoát ly khỏi vùng an toàn quanh Louis.
Khi cô nhìn lại, cả người Louis tỏa ra một luồng nhiệt lượng bỏng rát, cơ thể anh ta từ trong ra ngoài rực lên một màu đỏ cháy như khối sắt nung chảy.
Lớp vải trên người anh ta bốc cháy thành tro bụi trước tiên, một hồi chuông cảnh báo chói tai rú lên từ chính cơ thể anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì thế này?" Trì Tâm thảng thốt, định lao tới, nhưng Louis giơ tay ngăn cô lại. "Đây là số phận mà tôi đã chọn." Ánh mắt anh ta không rời khỏi cô, nét mặt anh ta pha trộn giữa sự giải thoát và một nỗi cố chấp đến cùng cực. "Chỉ cần cô tin tôi còn sống, thì tôi sẽ còn sống, dẫu cho cả thế giới này quay lưng."
Trì Tâm mở miệng, nhưng lời nói kẹt lại trong cổ họng. Louis cuối cùng cũng quét qua cô một cái nhìn thật sâu lần cuối, rồi bước lùi một bước.
Chỉ một bước chân hụt hẫng, anh ta lao mình vào dòng thác đá đang gào thét phía sau.
Mèo Dịch Truyện
"Louis!"
Trì Tâm kinh hoàng vội vã lao đến mép vực, chới với nhìn xuống vực sâu.
Louis giữa dòng thác đá hỗn loạn, vẫn hướng ánh mắt lên nhìn cô, như thể anh ta đã liệu trước rằng cô sẽ đuổi theo. Anh ta từ từ nhắm mắt lại khi thân thể hòa vào cơn lũ đá, vầng sáng đỏ rực trên cơ thể anh ta càng lúc càng dữ dội, đến mức Trì Tâm ngửi thấy rõ mùi khét lẹt của đá và bụi.
"Rầm—"
Trong ánh mắt kinh hoàng đến tột độ của Trì Tâm, Louis phát nổ dữ dội, như một quả tên lửa tự hủy.
"ÄM—"
Cú nổ khiến cả khối nền đất dưới chân Trì Tâm rung lắc kịch liệt. Cô khụy một gối bên mép vực, nhìn xuống dưới, cố sức gạt bỏ sự thật phũ phàng, tự nhủ rằng những gì vừa diễn ra chỉ là ảo ảnh. Dưới chân Trì Tâm chỉ còn dòng thác đá cuộn trào, không còn lại bất cứ dấu vết nào của Louis.
Anh ta đã bị cuốn vào dòng thác lở, từng phần cơ thể vụn nát hòa lẫn vào bùn đất và đá vụn, tan biến mãi mãi vào hư vô.
Cô quỳ bên bờ vực, chìm trong sự tĩnh lặng đến ghê người.
Phía sau, tiếng bước chân đều đặn, chậm rãi vang lên, giọng nói của Trì Tâm lặng như tờ, không một chút biểu cảm:
"Anh biết trước sẽ có kết cục này, phải không?”