Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 340



 

"Giờ đứa con của tôi đã cầu xin cho các người.

 

Tôi có thể để các người rời đi, nhưng phải hứa rằng sẽ không bao giờ tiết lộ nơi ở của chúng tôi.

 

Tôi phải bảo vệ vùng đất cuối cùng của bộ tộc mình." Từ lời nói của nữ hoàng mối, Trì Tâm cảm nhận được kỳ vọng tha thiết của một người mẹ, một vị nữ hoàng đích thực.

 

Cô thành thật nói: “Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của bà.

 

Trước khi giải thích, tôi muốn hỏi, bà có biết gì về tàn tích cổ ở gần đây không?" Cô đang đi một nước cờ mạo hiểm. Nữ hoàng mối này dường như là một người cai trị ôn hòa và lý trí, chỉ tức giận vì tổ của mình bị phá hoại.

 

Nếu có thể giành được sự giúp đỡ của bà ấy, đó sẽ là một lợi thế chiến lược lớn cho kế hoạch sau này.

 

Đây là bầy mối trắng – một loài mà ngay cả ở kích thước nhỏ, cũng đã gây ra vô số rắc rối cho con người. Nếu có thể tận dụng sức mạnh của chúng, cơ hội để đạt được mục tiêu sẽ lớn biết bao.

 

Nghĩ đến đó, Trì Tâm cảm thấy hơi nghẹt thở.

 

Thực ra, công việc thuyết phục này nên để Cảnh Tu Bạch làm. Cô liếc nhìn về phía anh. Cảnh Tu Bạch vừa cảnh giác với đàn mối xung quanh, vừa âm thầm dõi theo cô. Khi bắt gặp ánh mắt của Trì Tâm, anh lập tức nhìn cô đầy quan tâm.

 

Trì Tâm khẽ cong môi, rồi lại quay về đối diện với nữ hoàng mối.

 

Thôi vậy. Nếu phải truyền đạt qua người trung gian, nữ hoàng mối có thể sẽ nghĩ họ đang âm mưu lừa dối bà.

 

"Tàn tích cổ?" Nữ hoàng mối chậm rãi nhắc lại. "Khi tôi đến đây định cư, khu vực này còn chưa có con người. Họ chỉ di cư tới đây vào... trước khi biến đổi."

 

Trì Tâm tâm trí phấn chấn, cảm giác như mình sắp chạm tới sự thật nào đó:

 

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mèo Dịch Truyện

"Họ đến khoảng thời gian nào?"

 

"Tôi sống dưới lòng đất, không rõ khái niệm về thời gian, nhưng có lẽ khoảng năm đến mười năm trước." Nữ hoàng mối đáp. "Trong ký ức của tôi, con cháu của tôi đã báo cáo về những thứ lạ trong nguồn nước của ốc đảo từ rất lâu rồi."

 

Giọng nói êm đềm của bà ta đột nhiên trở nên gay gắt:

 

"Họ thải những thứ khủng khiếp vào cát và sông, khiến đất đai cằn cỗi, dòng nước trở nên đáng sợ. Họ từng bước ép chúng tôi lùi xa, đến cả rìa ốc đảo, thậm chí còn phải dùng chính cơ thể mình để nuôi dưỡng nơi ở mới. Tại sao vẫn không tha cho chúng tôi? Chẳng lẽ không phải con người, thì chính là tội lỗi đáng bị tiêu diệt sao?!"

 

Giọng nữ hoàng mối vang lên như tiếng chuông cổ, dội thẳng vào tâm trí Trì Tâm.

 

Ngay cả chiếc râu cô đang cầm cũng khẽ rung lên. Có thể thấy, bà ta đã chôn giấu nỗi oán hận và uất ức này từ rất lâu.

 

Những gì bà ta nói, Trì Tâm không thể phản bác.

 

Nếu là bầy mối sống gần con người, từng phá hoại cuộc sống của họ, thì bị tấn công là điều dễ hiểu. Nhưng theo lời nữ hoàng mối, bầy của bà ta chưa bao giờ lại gần con người, thậm chí cố gắng tránh xa, vậy mà vẫn bị ép đến bước đường này.

 

"Khi bầy của tôi gần như bị tiêu diệt bởi con người, chính Vua Sói đã cứu tôi." Nữ hoàng mối nói. "Ông ấy vốn cũng căm ghét con người, vậy tại sao lại ban cho cô lời chúc phúc của ông ấy?"

 

Trì Tâm im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu, đối mặt trực diện với đôi mắt kép khổng lồ của nữ vương mối.

 

"Vậy giờ đây, bà định để lòng thù hận với con người dẫn lối mà tấn công chúng tôi, hay tin vào phán đoán của Vua Sói, rằng chúng ta có chung một mục tiêu?”

 

Giữa bầu không khí căng như dây đàn, mối chúa lặng lẽ truy vấn:

 

"Cùng mục tiêu ư?”

 

"Nữ vương, bà có những thần dân trung thành và một đội quân hùng mạnh. Nhưng nếu những kẻ đó cứ tiếp tục xâm phạm lãnh địa của bà, tại sao các người cứ mãi chấp nhận sự xâm phạm đó?” Trong ánh sáng yếu ớt của đèn pin, gương mặt Trì Tâm dường như phát sáng nhẹ, nhưng đó là thứ ánh sáng vô cùng nhỏ bé so với ngọn lửa quyết tâm rực cháy trong đôi mắt cô. "Tôi là con người, nhưng tôi không thể đại diện cho tất cả loài người. Tôi chỉ đại diện cho bản thân mình và đồng đội, hứa với bà rằng chúng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ vị trí căn cứ của bà, cũng như không phát động bất kỳ cuộc tấn công nào. Nhưng nếu ngay cả khi ẩn mình sâu trong lòng đất mà vẫn không thoát khỏi nguy cơ, thì sự tồn vong của bà không còn nằm ở việc chúng tôi có rời đi hay không nữa."