Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 345



 

Con bọ cạp khổng lồ không nhận được lệnh tấn công, nó chỉ đứng im chắn ngang giữa hai bên.

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lấp lánh trên lớp vỏ ngoài bóng loáng của con bọ cạp.

 

Trì Tâm nhìn xuyên qua sinh vật khổng lồ đó, đối mặt với ông chủ Lâm.

 

"Vừa rồi ông tiêm gì vào Dung Phượng?" Cô chất vấn, giọng nói căng thẳng.

 

Ông chủ Lâm cúi người, định nâng con trai dậy nhưng lại đánh giá quá cao sức lực của mình.

 

Sau hai lần cố gắng thất bại, ông ta để Dung Phượng nằm yên trên đất, chậm rãi đứng thẳng người đối diện với họ.

 

"Chỉ là thuốc gây mê thôi." Ông chủ Lâm cất lời với vẻ lịch lãm pha chút áy náy giả tạo.

 

"Con trai tôi thật may mắn khi có hai người bạn tốt như vậy.

 

Nhưng không biết liệu hai vị có thể làm thêm chút gì đó cho người bạn này không?”

 

Một linh cảm bất an chợt dâng lên trong lòng Trì Tâm. Cảnh Tu Bạch lạnh lùng lên tiếng trước:

 

"Ông thừa biết ý muốn của Dung Phượng, nhưng lại bất chấp, ép buộc chúng tôi giao thuốc dị năng. Anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ông."

 

Trì Tâm bổ sung, giọng không hề giấu sự khinh bỉ:

 

“Thật ti tiện."

 

Ông chủ Lâm khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đọng lại trên gương mặt bất tỉnh của con trai. Khi nhìn thấy Dung Phượng, biểu cảm trên mặt ông ta đột nhiên vặn vẹo một cách kỳ dị.

 

"Thằng bé thật ngây thơ, cố chấp, không biết điều gì mới là tốt nhất cho mình. Không sao cả, vì nó còn có tôi, người cha này sẽ làm mọi thứ thay nó. Nó chỉ cần chấp nhận là đủ."

 

Trì Tâm không thể tin nổi những lời vừa nghe, cô nhìn ông ta rồi lại nhìn về phía Dung Phượng, lòng đầy phẫn nộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Ông đang nói cái quái gì thế?" Cô gằn giọng. "Ông nói anh ấy cố chấp? Chính ông mới là kẻ cứ khăng khăng áp đặt những thứ anh ấy không cần lên anh ấy! Ông mới là kẻ cố chấp!"

 

Ông chủ Lâm nở một nụ cười quái dị, làm méo mó gương mặt điềm tĩnh vốn có.

 

"Cô nói gì cũng được, nhưng những món hàng tốt nhất phải thuộc về tay những thương nhân xuất sắc nhất. Đó là quy luật bất biến của thế giới."

 

Nói xong, ông ta liếc nhìn con bọ cạp.

 

Con bọ cạp khổng lồ, vốn đứng yên bất động, bắt đầu chầm chậm dịch chuyển. Chiếc đuôi dài và sắc nhọn của nó được nâng cao, sẵn sàng cho một cú tấn công.

 

"Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng. Giao thuốc dị năng ra đây, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra và để các người tiếp tục trò chơi trẻ con của mình."

 

"Ông nghĩ đó là cách ông nhìn nhận Dung Phượng sao?” Trì Tâm bật cười giễu cợt, nhưng nụ cười chưa kịp nở đã tắt ngấm. Giọng cô lạnh lẽo đến thấu xương: "Bất kể anh ấy làm gì, hay mạnh mẽ đến đâu, trong mắt ông, anh ấy vẫn mãi là đứa trẻ ngây thơ không phân biệt được đúng sai. Ông nghĩ mình có quyền quyết định thay anh ấy, đúng không?"

 

"Tôi không làm mọi quyết định thay nó." Ông chủ Lâm nhếch mép, giọng nói lạnh nhạt. "Ngay cả việc nó lấy họ mẹ, tôi cũng chẳng bận tâm. Nhưng khi nó không phân biệt được điều gì là tốt, tôi có quyền uốn nắn nó."

 

"Ông cho rằng ông có quyền sao? Ông cho rằng ông có quyền điều khiển cuộc đời anh ấy?" Trì Tâm cười khẩy, nhưng nụ cười lạnh lẽo nhanh chóng tan biến thành sự thất vọng. "Tôi thực sự cảm thấy tiếc cho anh ấy vì có một người bố như ông."

 

Ông chủ Lâm hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại vẻ bình thản cuối cùng.

 

"Cô nói gì cũng được. Giao thuốc ra, tôi sẽ tha cho các người."

Mèo Dịch Truyện

 

"Không đời nào." Trì Tâm đáp lại bằng giọng băng giá.

 

"Vậy thì không còn gì để bàn nữa.” Trì Tâm đứng thẳng, cơ thể căng như dây cung, ánh mắt khóa chặt vào ông chủ Lâm.

 

"Ông chủ Lâm, mọi chuyện chưa đi đến bước cuối cùng. Ông hãy tỉnh táo lại, đây không phải điều Dung Phượng muốn thấy."

 

"Nó không biết mình muốn gì cả!" Ông chủ Lâm hét lên, giọng đầy giận dữ và cuồng loạn. "Từ nhỏ nó đã như vậy. Nó nghĩ tôi tàn nhẫn, không có nhân tính. Nó phủ nhận mọi thứ từ mẹ nó để lại, dùng sự yếu đuối để phê phán tôi. Nhưng rồi sao? Nó trở thành cái gì? Trong thời tận thế tàn khốc này, chỉ có sức mạnh và tiền bạc mới là chân lý. Nhưng nó không bao giờ hiểu điều đó."