Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 346



 

Ánh mắt ông ta sắc lạnh, như xé toạc vẻ ngoài lịch lãm vốn được duy trì bấy lâu, để lộ hoàn toàn sự tàn bạo bên trong.

 

Trì Tâm vẫn cố giữ một tia hy vọng cuối cùng: "Anh ấy sẽ hận ông khi tỉnh lại."

 

Ông chủ Lâm bật cười khẽ, tiếng cười như vọng từ địa ngục, đầy vẻ bất cần.

 

"Nó đã hận tôi từ lâu.

 

Khi tỉnh lại, nó sẽ đón nhận một con người mới.

 

Khi nó đứng trên đỉnh cao quyền lực, mọi thứ sẽ quỳ dưới chân nó.

 

Lúc ấy, nó sẽ hiểu ai mới thực sự vì nó." Giọng ông ta đầy vẻ điên cuồng, mang sự liều lĩnh đến cùng cực.

 

"Nó cứ hận đi. Nhưng là một người cha, tôi sẽ trao cho nó những điều tốt đẹp nhất."

 

Ông ta vung tay, lạnh lùng ra lệnh:

 

"Tấn công!"

 

Ngay khi ông chủ Lâm ra lệnh, con bọ cạp khổng lồ lập tức chuyển động.

 

Nó đứng chếch về phía Trì Tâm, và khi ánh mắt của ông chủ Lâm chuyển thành màu đen tuyền, chiếc đuôi khổng lồ của bọ cạp được nâng cao. Chiếc kim độc sắc nhọn trên đuôi lấp lánh trong bóng đêm, mang theo sát khí lạnh lẽo đến rợn người.

 

Vút!

 

Chiếc kim độc lao thẳng về phía Trì Tâm với tốc độ kinh hoàng!

 

Trì Tâm không ngờ ông chủ Lâm lại ra lệnh tấn công ngay lập tức. Miệng cô khẽ hé nhưng vội ngậm lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào chiếc đuôi đang lao đến. Cô định cúi người né tránh thì bất ngờ, một tấm khiên băng trong suốt nhanh chóng hình thành trước mặt cô, được tạo nên bởi vô số hạt sáng màu nước lấp lánh như tinh thể.

 

"Keng!"

 

Chiếc đuôi cắm mạnh vào tấm khiên băng, phát ra âm thanh rít gào chói tai. Mũi kim chỉ xuyên vào được một phần, không đủ sức xuyên thủng hoàn toàn lớp phòng ngự kiên cố đó.

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đôi mắt Trì Tâm lóe lên tinh quang. Cô không chần chừ, chớp lấy thời cơ, phi thân lên lưng bọ cạp ngay khi mũi kim độc chưa kịp rút về. Khi con bọ cạp vung chiếc càng khổng lồ định tấn công cô, một thanh trường kiếm băng tinh khiết đột ngột hiện hình, chặn đứng đòn tấn công chí mạng.

 

Trì Tâm quay lại, thấy Cảnh Tu Bạch đang đứng phía sau, ánh mắt sắc lạnh, tay siết chặt thanh kiếm băng, kiên quyết ngăn không cho chiếc càng của bọ cạp chạm vào cô. Khuôn mặt anh đỏ bừng, quai hàm nghiến chặt vì gắng sức.

 

"Nhanh lên!" Cảnh Tu Bạch thở dốc. "Chỗ nối giữa đầu và cổ của nó là tử huyệt hiểm yếu nhất!"

 

Anh cố hết sức giữ chiếc càng của bọ cạp, dù biết Trì Tâm thừa khả năng đối phó với con quái vật này. Nhưng anh vẫn muốn dành cho cô thêm thời gian. Ngay khi dứt lời, sức lực của anh không còn đủ để chống lại trọng lượng kinh hoàng của chiếc càng. Với một tiếng "rắc" giòn tan, lưỡi kiếm băng gãy vụn, và Cảnh Tu Bạch bị chiếc càng quét bay ra xa, ngã mạnh xuống nền đất khô cằn.

 

"Khụ... khụ..." Anh chống tay lên ngực, ho khan vài tiếng, cảm giác đau rát lan tỏa.

 

Khi thấy anh bị đánh bay, Trì Tâm thoáng giật mình, muốn lao tới chỗ anh, nhưng chiếc đuôi độc của bọ cạp đã chớp nhoáng lao về phía cô. Cô buộc phải xoay người né tránh, đôi chân bám chặt vào thân thể con bọ cạp. Với một động tác linh hoạt, cô nghiêng người uốn lưng, khéo léo né tránh đợt công kích kép của gọng kìm thép và đuôi gai độc.

 

Trong lúc đó, cô nhân tiện nhặt lấy thanh kiếm băng đã bị văng ra của Cảnh Tu Bạch.

 

Lưỡi kiếm trong suốt như khối tinh thể băng, hoàn toàn không hề hấn gì dù vừa hứng chịu một lực va đập khủng khiếp, minh chứng cho độ bền bỉ vượt trội của nó.

 

"Cảnh Tu Bạch!" Trì Tâm bật dậy, chặn đứng một đòn tấn công khác bằng thanh kiếm băng, hét lên: "Anh không sao chứ?!"

 

"Không sao!" Anh đáp nhanh, nuốt xuống ngụm m.á.u đang trào ngược trong lồng ngực. Ngay khi dứt lời, anh lại tạo ra một tấm lá chắn băng mới, vững chắc hơn chắn trước mặt Trì Tâm, đỡ được một đòn tấn công khác.

 

Trì Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không kìm được gắt lên: "Anh là dị năng giả tầm xa, sao lại lao vào cận chiến với nó? Ở yên đó cho tôi!"

 

Cảnh Tu Bạch không trả lời, nhưng khi tấm lá chắn băng tiếp theo được dựng lên, rõ ràng nó dày dặn và kiên cố hơn hẳn trước đó.

 

"Rầm! Rầm! Rầm!"

 

Bất kể Trì Tâm để lộ bao nhiêu sơ hở trong lúc tấn công, Cảnh Tu Bạch đều không để chiếc đuôi độc chạm vào cô.

 

Nhìn tình thế bất lợi, ông chủ Lâm nghiến răng ken két, đôi mắt đen thẳm của ông ta càng thêm u tối, nặng nề.

 

Đột nhiên, Trì Tâm nhận ra đầu bọ cạp khẽ giật một cái. Cô lập tức cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, liền gào lên cảnh báo: