Ông chủ Lâm dường như còn định nói thêm điều gì đó, nhưng tiếng bước chân nặng nề của lính tuần tra bên ngoài đã bất ngờ cắt ngang. Dung Phượng lập tức kéo Trì Tâm rời khỏi đó, không cho ông ta có cơ hội thốt thêm lời nào. Thoát khỏi sự vướng víu của Ông chủ Lâm, tốc độ di chuyển của ba người nhanh hơn hẳn, tựa như gỡ bỏ được một gánh nặng. Chẳng mấy chốc, họ đã quay trở lại khu nhà riêng của Dung Phượng.
Sau khi gõ cửa theo đúng ám hiệu đã thống nhất, từ bên trong vọng ra những tiếng chân vội vã. Trì Tâm đã chuẩn bị tinh thần đón nhận một cái ôm vội vàng từ Khương Từ Quân. Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa hé mở, cô lại bất ngờ bị Úc Tương lao tới, nước mắt giàn giụa, miệng không ngừng ai oán: "Trì Tâm à—" "Cút," Trì Tâm không chút do dự, thẳng chân đá phăng anh ta sang một bên rồi bước thẳng vào sân. "Trì Tâm!" Lần này, đúng là Khương Từ Quân. Cô ấy ôm chặt lấy Trì Tâm, giọng nói run rẩy đến nghẹn ngào vì lo lắng.
"Tôi không sao. Chúng tôi đều ổn," Trì Tâm khẽ vỗ vai Khương Từ Quân, giọng điệu dịu dàng trấn an. "Thật là đáng sợ. Lúc sinh vật đột biến khổng lồ đó lao xuống, chúng tôi đã nghĩ các cậu sẽ không thể trở về," Trần Hành và Leonid cũng vây lại, nét mặt vẫn còn lộ rõ sự bàng hoàng. Dung Phượng cẩn thận khóa chặt cánh cửa: "Vào trong rồi hẵng nói." Úc Tương ôm lấy hông, vừa nhăn nhó vừa lết vào trong. Anh ta định lớn tiếng phàn nàn vì bị Trì Tâm "bạo hành" nhưng ngay khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta chợt sáng rỡ. "Cô trông cứ như một chiến binh huyền thoại từ những truyền thuyết cổ vậy!" anh ta thốt lên đầy ngưỡng mộ. Trì Tâm theo bản năng nhìn xuống trang phục tác chiến của mình, sau đó quay sang Khương Từ Quân.
Dù Trì Tâm không có bất kỳ vết thương rõ ràng nào, Khương Từ Quân vẫn nắm lấy tay cô, không chút do dự khởi động dị năng chữa trị của mình. Một luồng ánh sáng trắng dịu dàng lập tức bao phủ lấy toàn thân Trì Tâm, mang lại cảm giác ấm áp và dễ chịu lan tỏa. Leonid chăm chú nhìn không rời mắt, đến mức bị Trần Hành gõ mạnh một cái vào trán. "Nhìn gì mà nhìn hả?" Trần Hành lườm anh ta. Leonid bất giác lầm bầm một câu bằng tiếng mẹ đẻ: "Cô ấy trông thật ngầu." Trì Tâm nghe thấy, liền quay sang đáp lại bằng chính ngôn ngữ của anh ta: "Cảm ơn." Chiếc mũi cao của Leonid lập tức đỏ bừng, bối rối. Anh ta chợt nhận ra, nữ chiến binh Phương Đông phi thường này hoàn toàn có thể hiểu được tiếng nói của mình!
"Được rồi," Cảnh Tu Bạch để mặc mọi người trút bỏ căng thẳng bằng vài phút cười đùa, sau đó anh cất tiếng, giọng điềm tĩnh và đầy trọng lượng: "Giờ chúng ta cần ngồi lại để bàn bạc kỹ lưỡng về tình hình hiện tại." Vĩnh Ninh không tham gia vào buổi chào đón ngắn ngủi của mọi người. Cậu bé người cá ngoan ngoãn ngồi co ro trên ghế sofa, nửa thân dưới được che kín bởi một tấm chăn mỏng. Khi thấy Trì Tâm bước vào, đôi mắt cậu bé chợt sáng bừng lên: "Chị Trì.” Trì Tâm nhìn thấy cậu, lòng cô lập tức trở nên dịu dàng. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu bé, cố ý tránh nhìn về phía tấm chăn đang che đi phần thân dưới của cậu. "Thế nào rồi, em đã quen với nơi này chưa?" Vĩnh Ninh gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Các anh chị đều rất tốt với em."
"Này, Trì Tâm, cậu nhóc này có một tin tức thú vị muốn chia sẻ với cô đấy." Úc Tương nở nụ cười gian xảo, ánh mắt không mấy thiện ý.
Trì Tâm liếc nhìn anh ta đầy nghi ngờ, rồi quay sang Vĩnh Ninh:
"Tin gì vậy em?"
Nghe thấy lời Úc Tương, Vĩnh Ninh lập tức cúi đầu. Đôi tai cá nhỏ kèm mang bên thái dương cậu ửng hồng. Cậu rụt rè nắm lấy tay Trì Tâm, khẽ kéo cô về phía phần thân dưới đang được chăn phủ kín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khoan đã..." Trì Tâm giật mình.
Cô rụt tay lại, sợ vô tình làm cậu đau. Dù Vĩnh Ninh trông yếu ớt, nhưng thực chất cậu là một người cá biến dị, sở hữu móng vuốt sắc bén đủ sức xé toạc kim loại. Bởi vậy, cậu không dễ dàng để cô rút tay về.
Ngay khi Trì Tâm còn đang ngỡ ngàng, Vĩnh Ninh đã đặt tay cô lên phần cơ thể được chăn che phủ.
Trì Tâm như chạm phải dòng điện, lập tức rụt tay. Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra điều gì đó, kinh ngạc chớp mắt:
Mèo Dịch Truyện
"Vĩnh Ninh, chân em...?"
"Đúng vậy! Bất ngờ chưa?" Úc Tương hào hứng kéo tấm chăn ra, để lộ đôi chân người thực sự của cậu.
Vĩnh Ninh, vốn là một người cá với chiếc đuôi đặc trưng, giờ đây đã tái sinh đôi chân của con người.
Đôi mắt cậu long lanh, khuôn mặt rạng rỡ đầy phấn khích:
"Em phát hiện mình có thể kiểm soát quá trình biến đổi đuôi cá. Chỉ là khi chuyển đổi thành chân người, cơ thể sẽ hơi suy yếu và dễ bị nhiễm lạnh."