Dung Phượng lắc đầu: "Không muốn." "Tại sao?" Ông chủ Lâm hỏi.
Câu trả lời của Dung Phượng vẫn giống như đã từng nói với Trì Tâm: "Tôi chỉ muốn sống như một người bình thường, sống trọn cuộc đời bình thường. Tôi không muốn làm thần, cũng không muốn làm quái vật."
"Không muốn làm quái vật..." Ông chủ Lâm nhắc lại câu nói ấy, giọng ông ta lạc đi, rồi bật cười chua chát:
"Cũng được thôi."
Hai người im lặng đối diện nhau một lúc lâu.
Trì Tâm quan sát, thấy cuộc trò chuyện có vẻ đã kết thúc, bèn lên tiếng:
"A Phượng?"
Dung Phượng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh ta nhìn về phía Trì Tâm, trong mắt lóe lên một cảm xúc mãnh liệt, nhưng nhanh chóng bị anh ta kìm nén.
"Cô còn dây không?" Anh ta hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm rút một cuộn dây từ không gian lưu trữ cá nhân, ném về phía anh ta. Dung Phượng bắt lấy một cách dứt khoát, quay lại nhìn bố mình một lần nữa.
Mèo Dịch Truyện
Sau khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, Dung Phượng bước tới, cẩn trọng cúi người đỡ lấy Ông chủ Lâm. Khi hai người họ cùng vượt qua khe sâu nhờ hệ thống dây leo tạm bợ, Trì Tâm nhận ra Ông chủ Lâm đã lão hóa thấy rõ. Không phải bởi tuổi tác, mà là sự kiệt quệ của sinh lực. Ánh mắt ông ta giờ đây trống rỗng, vô định, tựa như đã chấp nhận số phận, ngầm báo hiệu rằng thời khắc cuối cùng của ông có lẽ đã cận kề. Trên khóe môi Ông chủ Lâm vẫn còn vương những vệt m.á.u đỏ sẫm, dấu hiệu rõ ràng cho một trận ho ra m.á.u vừa rồi. Trì Tâm quan sát ông ta, chợt cảm thấy một thoáng thương hại nhưng sâu thẳm trong lòng, cô không thể nào nảy sinh dù chỉ một chút đồng cảm với kẻ này.
Nhận thấy ánh nhìn dò xét của Trì Tâm, Dung Phượng khẽ mấp máy môi, rồi lại im lặng, ánh mắt cầu viện khẽ liếc sang Cảnh Tu Bạch. "Đi thôi," Cảnh Tu Bạch khẽ vỗ vai Trì Tâm, nhẹ nhàng cắt ngang mọi suy nghĩ không cần thiết. Con đường trở về sau đó chìm trong sự tĩnh lặng đến bất thường.
Họ cố gắng hết sức để rút ngắn thời gian, nhanh chóng quay lại vùng ngoại vi khu chợ. Tuy nhiên, khi đặt chân đến nơi, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Khu chợ giờ đây tựa như một pháo đài quân sự, được bảo vệ nghiêm ngặt. Những đội quân mặc đồng phục đen như những bóng ma, dựng lên các chốt chặn kiên cố, canh gác mọi lối vào mà không để lọt bất kỳ kẽ hở nào. Từ thông tin mà mối chúa đã tiết lộ, Trì Tâm biết rằng ngoài nhóm của họ, không một ai trên chuyến tàu đó còn sống sót. Nếu cứ thế quay về, họ chắc chắn sẽ gặp rắc rối ngay lập tức.
Khi cả nhóm đang vắt óc tìm kiếm một giải pháp, Ông chủ Lâm, vẫn còn tựa vào Dung Phượng, yếu ớt cất tiếng: "Tôi biết cách để vào." Trì Tâm nhìn ông ta đầy nghi ngại. Cô không hề tin tưởng Ông chủ Lâm, đặc biệt sau màn phản bội bất ngờ của ông ta trong tổ mối. Nếu không phải vì Dung Phượng, cô đã không để ông ta sống sót quay về.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của cô, Ông chủ Lâm khẽ thở dài, vẻ mệt mỏi hằn sâu trong ánh nhìn đã tối sầm: "Nếu tôi để lộ vị trí của các người, chính tôi cũng sẽ bị bại lộ. Điều đó chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi cả." Lạ lùng thay, lập luận thực dụng này lại khiến Trì Tâm nảy sinh một chút tin tưởng. Dù vậy, cô vẫn không hoàn toàn yên tâm, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: "Hy vọng là vậy. Nếu không, tôi đảm bảo vũ khí của tôi sẽ hành động nhanh hơn bất kỳ kẻ nào trong số họ. Ông cứ thử mà xem."
Ông chủ Lâm không hề phản bác, chỉ lặng lẽ đưa tay chỉ đường. Họ đi vòng qua một đoạn tường cổ đổ nát ở khu vực hẻo lánh bên ngoài khu chợ, nơi có một cánh cửa ẩn gần như hoàn toàn bị che lấp. "Giờ đây toàn bộ thành phố có lẽ đã bị phong tỏa. Cẩn thận hết mức," Cảnh Tu Bạch nhắc nhở, giọng trầm xuống đầy cảnh giác. Trì Tâm và Dung Phượng gật đầu, cả ba dựa vào kỹ năng di chuyển linh hoạt và khả năng ẩn nấp để lén lút tránh né các đội tuần tra.
Khi đến gần nơi được cho là chỗ ở cũ của Ông chủ Lâm, ông ta khẽ thốt ra: "Để tôi xuống." Dung Phượng không chút chậm trễ làm theo, nhẹ nhàng đặt bố mình xuống mặt đất. Ông chủ Lâm nhìn con trai, ánh mắt mang theo một sự phức tạp khó tả. Sau đó, ông ta chuyển ánh nhìn sang Trì Tâm, ánh mắt lướt qua giữa họ một cách đầy ẩn ý trước khi chậm rãi nói: "Thằng con của tôi từ nhỏ đã vụng về, cả lời nói lẫn hành động đều không khéo léo. Sau này, mọi chuyện chắc sẽ nhờ cậy vào cô." Mặt Dung Phượng lập tức đỏ bừng, còn Cảnh Tu Bạch thì sa sầm nét mặt. Riêng Trì Tâm, cô chỉ ngơ ngác chớp mắt: "Hả?"