"Trong tình hình nguy cấp như hiện giờ, nếu ông - một người cha cuồng con trai - mà không lo lắng cho Dung Phượng, tôi mới thấy bất ngờ đấy." Cô liếc nhìn người đứng sau lưng ông chủ Lâm, hỏi tiếp: "Sao anh ta lại ở đây?" Ba Lặc Thác, người đứng sau, run rẩy như chiếc lá trước gió bão.
Nghe Trì Tâm nói vậy, Ba Lặc Thác co rúm lại, giọng cao the thé như tiếng chuột kêu: "Ông chủ!
Tôi phải báo cáo!
Cô ta, Trì Tâm, cùng đám người này chính là những kẻ đã g.i.ế.c anh em chúng tôi!
Hòa Lai đã nói cho tôi biết!" "Cái gì mà hòa với tan vậy?" Úc Tương nhíu mày. "Dung Phượng, cậu dẫn người đến trợ giúp hay là muốn gây sự thế?"
Ánh mắt ông chủ Lâm chuyển sang Ba Lặc Thác, giọng trầm xuống: "Hòa Lai?"
"Chính là cái gã biến thành lừa ấy!" Ba Lặc Thác vội vàng giải thích, nụ cười nịnh bợ hiện rõ trên mặt. "Ông chủ xem, tôi biết gì là lập tức báo ngay, ông đừng để bị bọn họ lừa!"
Ông chủ Lâm vẫn giữ giọng điệu bình thản: "Ồ?"
Nhưng những lời của Ba Lặc Thác dường như đã khơi dậy nỗi ám ảnh sâu thẳm trong lòng Vĩnh Ninh. Cậu run bần bật, toàn thân như muốn nổ tung vì phẫn nộ. Trì Tâm nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào ông chủ Lâm:
"Nếu ông đến đây để bàn chuyện hợp tác, chẳng phải nên thể hiện chút thành ý sao? Ông chủ Lâm, ông làm ăn lớn, hẳn không thể không hiểu điều đó."
Ông chủ Lâm nhìn cô một hồi, cười nhẹ: "Cô nói đúng."
Ba Lặc Thác nghe vậy, vẻ mặt không tin nổi, kinh ngạc ngẩng đầu:
"Ông—"
"Đoàng!"
Không để anh ta nói hết câu, ông chủ Lâm rút ra một khẩu s.ú.n.g đen kịt, gọn gàng chĩa thẳng vào trán Ba Lặc Thác và bóp cò không một chút do dự. "—chủ."
Ba Lặc Thác còn chưa kịp thốt hết âm cuối cùng, cơ thể anh ta đã cứng đờ rồi ngã ngửa ra sàn hợp kim lạnh lẽo. Đôi mắt mở to, vẫn còn in hằn vẻ kinh hoàng tột độ.
Ông chủ Lâm không hề tỏ ra có chút cảm xúc nào của kẻ vừa g.i.ế.c người. Ông ta ung dung thu lại khẩu súng, ánh mắt bình thản hướng về phía Trì Tâm:
"Bây giờ, tôi đã thể hiện đủ thành ý chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ta hiểu rất rõ, trong nhóm người này, dù những kẻ khác có vẻ ngoài mạnh mẽ đến đâu, Trì Tâm mới là trụ cột tinh thần thực sự.
Mèo Dịch Truyện
Chỉ cần cô lên tiếng, không ai dám làm trái.
Quả nhiên, Trì Tâm chớp mắt, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Vĩnh Ninh đã dần ổn định, rồi cất lời:
"Vừa hay chỗ còn dư, ông chủ Lâm ngồi xuống dùng bát mì đi."
Mọi người lần lượt ngồi xuống. Trong thế giới tận thế này, thói quen không lãng phí đồ ăn khiến họ vô cùng nghiêm túc với từng sợi mì.
Trì Tâm đã ăn xong trước. Trong lúc chờ những người khác, cô lục lọi trong không gian chứa đồ cá nhân của mình. Sau khi trao đổi vài câu với Khương Từ Quân, hai người cùng nhau tiếp tục tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc, một loạt mặt nạ phòng độc được đặt ngay ngắn trên bàn.
Úc Tương tròn mắt, sợi mì suýt nghẹn vào mũi: "Hai người đang làm cái quái gì vậy?"
"Tôi cũng không biết. Trì Tâm hỏi, tôi chỉ tìm giúp thôi." Khương Từ Quân che miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
Nhưng trên mặt Trì Tâm không hề có chút dấu hiệu nào của sự hài hước. Cô đặt tất cả các dụng cụ bảo hộ tìm được lên bàn, chồng thành một đống cao.
"Ăn xong lập tức trang bị hết. Tất cả mọi người, không được ngoại lệ."
Trì Tâm hiếm khi sử dụng giọng điệu ra lệnh. Nhưng một khi cô đã nói như vậy, mọi người đều ngừng tay, nghiêm túc lắng nghe.
"Chúng ta không đối mặt với một trận chiến công bằng. Bảo vệ bản thân là quan trọng nhất."
Ngay lúc này, ánh sáng cuối cùng của ngày biến mất khỏi đường chân trời. Tiếng còi báo động chói tai vang lên khắp thành cổ.
" —Trận chiến đã bắt đầu."
Trong màn đêm tĩnh lặng, được tạo nên bởi sự cảnh giác tột độ, một tiếng còi báo động xé tan không gian, và ngay lập tức một làn sương m.á.u đỏ thẫm lan rộng khắp nửa thành phố cổ.
Làn sương này lặng lẽ tràn vào từng góc khuất, khác hẳn sương mù thông thường. Nó như những con rắn độc rình mồi trong bóng tối, quanh quẩn mãi không tan. Chúng len qua khe cửa, bò lên khuôn mặt những người đang ngủ, sau đó xâm nhập qua mũi hoặc tai họ, hóa thành những mũi tên sắc bén tấn công hệ miễn dịch cơ thể.