Người nằm trên giường đầu tiên cứng đờ, cơ thể giật liên hồi, rồi bất thình lình mềm nhũn, ngừng thở.
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc.
Chỉ vài giây sau, họ bắt đầu rống lên những tiếng kêu đau đớn.
Những ai có huyết thanh thú hóa bị ép buộc biến thành nửa thú.
Dù thú hóa hay không, kết cục của họ đều giống nhau: Lớp da thịt bong ra từng mảng, để lộ cơ bắp, thậm chí có nơi sâu đến mức nhìn thấy cả xương.
Khi sự biến đổi kết thúc, không gian lại chìm vào một khoảng lặng ngắn ngủi.
"Bíp bíp bíp—Bíp bíp——Rè rè—”
Một thanh âm lạ lùng vang vọng khắp vòm trời thành phố cổ.
Những thây ma đang bất động bỗng đồng loạt mở mắt. Ánh đỏ rực m.á.u hung tợn bùng lên trong những hốc mắt trắng bệch.
Đói… Rất đói… Máu… Thịt…
Chúng bò dậy, điên cuồng lao về phía mùi hương của m.á.u tươi.
Mèo Dịch Truyện
“Aaaaa!”
Tiếng hét chói tai vang lên từ trung tâm thành phố. Những người trú ẩn trong nhà, đang mặc đồ bảo hộ, theo bản năng dõi mắt ra bên ngoài. “Đừng nhìn, nhanh lên!”
Trì Tâm không hề tỏ ra ngạc nhiên trước khung cảnh hỗn loạn bên ngoài. Cô đã kịp thời sơ lược những gì mình chứng kiến trong phòng thí nghiệm cho cả nhóm. Tuy nhiên, vẫn còn đó vô vàn lo lắng và các giả thiết chưa kịp chia sẻ hết.
Giờ phút này, trận chiến đã đến gần, cô không muốn những thông tin đó làm mọi người thêm hoảng loạn.
Trước mặt Trì Tâm là một loạt vũ khí công nghệ cao. Cô nhanh chóng lắp đạn vào từng khẩu s.ú.n.g trường, rồi lại cất gọn vào không gian chứa đồ cá nhân, để tránh việc rút phải khẩu s.ú.n.g hết đạn trong lúc giao chiến căng thẳng. Một ngọn lửa rực cháy trong lòng cô, nhưng bóng tối của hiểm nguy và trách nhiệm cũng đè nặng, khiến đôi mắt trong veo thêm phần u ám. Gương mặt cô toát lên vẻ uy nghiêm, không giận mà vẫn đầy uy lực, khiến người khác phải nể phục.
Khí thế mạnh mẽ từ cô lan tỏa, dập tắt mọi lo lắng, bất an trong lòng những người khác. Họ nhìn cô một lúc, sau đó yên lặng tiếp tục công việc của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Tu Bạch lên tiếng, giọng nói dứt khoát: “Mọi người, hãy kiểm tra kỹ trên người xem có bất kỳ vết thương hở nào không. Chúng ta không thể chắc chắn virus chỉ xâm nhập qua đường hô hấp hay màng nhầy. Hãy tự bảo vệ bản thân trước tiên.” Mọi người vội vàng kiểm tra cơ thể. Dung Phượng liếc sang ông chủ Lâm, lập tức biến sắc:
“Tay ông sao thế này?”
Ông chủ Lâm kéo tay áo xuống, nhún vai: “Có lẽ tôi bị thương khi rơi khỏi phi thuyền.”
Nhận thấy vẻ mặt biến sắc của Dung Phượng, Trì Tâm chủ động mở lời:
“Ông chủ Lâm, năng lực của ông là triệu hồi bọ cạp khổng lồ, đúng không? Nếu không thể tự mình chiến đấu, tốt hơn ông nên ở lại đây. Cả cậu nữa, Vĩnh Ninh.”
Ông chủ Lâm hơi bất ngờ, liếc nhìn cô rồi mỉm cười: “Nếu tôi không trực tiếp đối đầu với chúng, lũ bọ cạp sẽ không nghe lệnh.”
Trì Tâm gật đầu: “A, ra là ông không chỉ có một con. Hèn chi khi trở về ông lại dám đối đầu với tôi.”
Ông chủ Lâm không đáp lại lời châm chọc ẩn ý của cô. Trì Tâm cũng không bận tâm, vì lúc này, vạt áo của cô bị Vĩnh Ninh kéo nhẹ.
Vĩnh Ninh nhìn cô bằng đôi mắt xanh nhạt, khuôn mặt tái nhợt: “Chị, em không được sao?”
Tay không dừng lại, Trì Tâm nhấc khẩu s.ú.n.g trường lớn lên, nhồi đạn vào băng, rồi quay sang nhìn cậu:
“Vĩnh Ninh, không phải tôi không tin cậu. Nhưng đôi chân của cậu không thể chịu được di chuyển liên tục, còn đuôi cá cũng không thích hợp để chiến đấu trên cạn.”
Vĩnh Ninh cúi gằm mặt, bàn tay đang nắm áo cô cũng buông lơi.
Nghĩ rằng cậu đã bị thuyết phục, Trì Tâm tiếp tục lắp súng. Nhưng rồi, một tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
“…” Trì Tâm kinh ngạc quay đầu lại, thấy những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, long lanh tựa ngọc trai.
“Em biết mà, em vô dụng, chẳng giúp được gì cho chị,” Vĩnh Ninh vừa lau mắt vừa nói, giọng nghẹn ngào. “Xin lỗi chị Trì. Em cứ tưởng… ít nhất em sẽ không trở thành gánh nặng.” Những giọt nước mắt của người cá, quả nhiên khiến người khác không thể kìm lòng mà thương xót.
Úc Tương không kìm được nữa, cất lời: “Trì Tâm, cứ để thằng bé đi cùng đi. Bỏ cậu ấy lại đây một mình, chi bằng giữ cậu ấy bên cạnh cô sẽ an toàn hơn nhiều.”