Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 370



 

Một bóng người lao đến bên cô, đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể Trì Tâm.

 

Một luồng ánh sáng chữa lành màu trắng dịu nhẹ bao phủ toàn thân cô, xoa dịu phần nào nỗi đau thể xác dữ dội.

 

"Từ Quân... ?" Giọng Trì Tâm khẽ run lên.

 

"Trì Tâm, cô phải cố lên!" Khương Từ Quân thốt lên, giọng run rẩy, gần như đã bật khóc.

 

Ánh sáng chữa lành không ngừng tuôn trào, bao phủ lấy cô, khiến từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một khối năng lượng trắng mờ ảo.

 

Ánh sáng không hề chói mắt, ngược lại, Trì Tâm cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang được tái tạo. Từng tế bào tổn thương đang hồi phục với tốc độ đáng kinh ngạc.

 

Cô khẽ hít sâu, cố gắng tìm lại giọng nói: "Mọi người... thế nào rồi?"

 

"Không ổn lắm." Khương Từ Quân sụt sịt, bàn tay vẫn còn run rẩy. "Khi thấy cô bị thương, mọi người đã hoảng loạn tột độ. Họ liều mạng lao đến muốn cứu cô, nhưng vụ nổ quá lớn, chính họ lại chịu thêm chấn động mạnh hơn..."

 

Tim Trì Tâm thắt lại: "Có... ai tử vong không?"

 

"Không ai tử vong cả." Khương Từ Quân nói, giọng vẫn còn run rẩy. "Úc Tương đã kịp thời che chắn cho tôi trong vụ nổ, nên tôi gần như không bị thương và có thể lập tức chữa trị cho mọi người. Nhưng Dung Phượng... anh ấy đã liều lĩnh lao thẳng vào tâm vụ nổ. Bây giờ anh ấy là người bị thương nặng nhất."

 

Nghe đến đây, tim Trì Tâm như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

 

Cô nhẹ nhàng đẩy tay Khương Từ Quân, cố gắng chống đỡ để tự đứng dậy.

 

"Trì Tâm! Nội thương của cô vẫn còn rất nghiêm trọng!" Khương Từ Quân kêu lên, giọng đầy lo lắng.

 

"Không sao." Trì Tâm đáp, nhưng chính cô cũng phải ngỡ ngàng trước sự bình thản toát ra từ lời nói của chính mình.

 

Cô chợt nhớ lại mình đã từng mong manh đến mức sợ hãi trước mỗi vết xước xát nhỏ nhặt. Vậy mà giờ đây, mang trên mình những vết thương mà một người bình thường hẳn đã c.h.ế.t từ lâu, cô vẫn có thể điềm nhiên nói: "Không sao."

Mèo Dịch Truyện

 

Cô cười nhạt, như tự chế giễu sự chai sạn của chính mình, rồi gạt tay Khương Từ Quân, kiên cường tự đứng dậy.

 

Cơn đau nhói từ nội tạng khiến cô hít sâu một hơi lạnh, nhưng cô nghiêm túc tự nhủ: "Sau này, đừng bao giờ dùng thân mình đỡ tên lửa nữa. Lần này sống sót đúng là nhờ hệ thống may mắn phù hộ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thật may, thể chất cô đủ cường tráng. Dù đứng ở tâm vụ nổ, cô không bị tước đoạt chân tay, chỉ chịu những tổn thương cả trong lẫn ngoài. Khương Từ Quân vẫn không yên tâm, liên tục rót năng lượng trị liệu vào cơ thể cô, giúp Trì Tâm giảm bớt đáng kể cảm giác đau đớn khi bước đi.

 

Dù cả người dính đầy máu, trên má có hai vệt m.á.u kéo dài, ánh mắt Trì Tâm vẫn sáng rõ và bình thản, gương mặt không lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự đau đớn hay kiệt quệ.

 

Cô vượt qua ngọn lửa và đống đổ nát, tiến về phía đồng đội.

 

Ánh nhìn của những người sống sót dồn hết vào cô. Trong đôi mắt từng tràn đầy tuyệt vọng của họ, giờ đây bừng lên ánh sáng không thể dập tắt.

 

Khi đứng thẳng người, Trì Tâm mới thực sự cảm nhận được sức hủy diệt khủng khiếp của vụ nổ vừa rồi, vượt xa mọi dự liệu của cô.

 

Các tòa nhà xung quanh gần như đều bị phá hủy hoàn toàn, khắp nơi là những mảnh thân thể vỡ nát treo lơ lửng, không thể phân biệt rốt cuộc là thây ma hay con người.

 

Cú nổ đó đã quét sạch gần như toàn bộ thây ma trong khu vực. Chỉ còn lại vài sinh vật biến dị thoi thóp giãy giụa. Chúng không đủ quan trọng để Khương Từ Quân phải hao phí năng lượng trị liệu.

 

Trì Tâm nhìn về phía tâm vụ nổ. Nơi đó chỉ còn lại một hố sâu khổng lồ, hoàn toàn không còn dấu vết của quái vật đen.

 

Không còn cảm nhận thấy mối đe dọa, cô nhẹ nhàng thở phào. Dù thể chất của cô có thể chịu đựng được, cô vẫn không hề mong muốn phải trải qua khoảnh khắc đó một lần nào nữa.

 

Cô hướng ánh mắt đầy cảm kích về phía Khương Từ Quân, khiến đối phương có chút lúng túng, khẽ chạm tay lên gương mặt mình:

 

"Có chuyện gì... vậy?"

 

Trì Tâm: ... ? Sao cô ấy lại ngượng ngùng? Chẳng lẽ không chỉ nam chính, đến cả nữ chính cũng bắt đầu hành xử khác thường rồi sao?

 

Tuy nhiên, một lời cảm ơn là điều không thể thiếu. Trì Tâm hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị cất lời:

 

"Cảm ơn cô, Từ Quân."

 

Khương Từ Quân ngẩn người nhìn cô một lát, rồi khẽ cúi đầu với vẻ lúng túng.

 

Trì Tâm quay người, tiến về phía Úc Tương. Anh ta đang nằm dài trên nền đất hoang tàn, tay chân dang rộng, cười đùa cợt nhả: