Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 371



 

"Trì Tâm, nhìn này, cánh tay tôi vừa bị gãy đấy."

 

"Chuyện như vậy mà cũng đáng để vui vẻ sao?" Trì Tâm bật cười, lắc đầu, sau đó ánh mắt cô chuyển sang Vĩnh Ninh.

 

Vĩnh Ninh ngồi gần Úc Tương, mái tóc dài màu xanh đen rối bời, khuôn mặt xinh đẹp lấm lem vết bầm tím.

 

Dẫu vậy, cậu ta trông không có vẻ bị thương quá nghiêm trọng.

 

"Chị Trì." Vĩnh Ninh đứng dậy, ngoan ngoãn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

 

Trì Tâm không nhận ra ánh nhìn đặc biệt ấy, chỉ cho rằng ánh sáng từ đống lửa hắt lên làm đôi mắt cậu ánh lên. Cô đưa tay xoa đầu cậu:

 

"Cậu có ổn không?"

 

"Em không sao." Vĩnh Ninh lắc đầu, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô. "Thân thể đã biến đổi của em cường tráng hơn người thường. Sau khi được chị Từ Quân trị liệu, em không còn gì đáng lo ngại nữa.”

 

Ánh mắt cậu thoáng lên vẻ châm biếm:

 

"Thật không ngờ, chính dị năng mà em căm ghét lại cứu mạng em."

 

"Trong họa có phúc, trong phúc có họa," Trì Tâm nói với giọng điệu nhẹ nhàng. "Qua chuyện này, cậu có thể học cách chấp nhận nó chăng?"

 

Vĩnh Ninh im lặng, rồi khẽ gật đầu. Cậu hiểu ý của cô: Nếu không thể trở lại làm người bình thường, điều duy nhất cậu có thể làm là đối diện và hòa giải với chính mình. Sử dụng sức mạnh này để sinh tồn trong thế giới tàn khốc này.

 

Chỉ cần sống sót, cậu chính là người chiến thắng.

 

Thấy Vĩnh Ninh không còn quá bận lòng, Trì Tâm an tâm đưa mắt nhìn sang Trân Hành và Leonid.

 

Cả hai ngồi trên đống đổ nát, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, tái nhợt, nhưng rõ ràng là không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

 

Họ nhìn Trì Tâm và mỉm cười.

 

Trì Tâm khẽ mỉm cười đáp lại đồng đội, nhưng ánh mắt cô dần trở nên trầm lắng khi không thấy bóng dáng của Dung Phượng và ông chủ Lâm.

 

"Cô đang tìm Dung Phượng sao?" Khương Từ Quân – tựa như một chuyên gia y tế riêng – vẫn luôn theo sát Trì Tâm, liền hỏi ngay khi thấy cô khẽ nhíu mày. Cô ta giơ tay chỉ về hướng tâm vụ nổ: "Anh ấy ở đó."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Tâm nhìn về phía mặt đất tan hoang đã không còn giữ được hình dáng ban đầu:

 

"Tôi sẽ qua đó xem thử. Cô không cần đi theo, hãy kiểm tra tình trạng của những người khác."

 

"Được." Khương Từ Quân dừng bước, để Trì Tâm một mình tiến tới.

 

Trì Tâm vượt qua đống đổ nát, vượt qua những tàn tích nhà cửa sập nát, cuối cùng cô cũng tìm thấy Dung Phượng.

 

Anh ta tựa lưng vào mép hố khổng lồ, mái tóc dài buông xõa che đi gương mặt tái nhợt. Máu từ vết thương trên n.g.ự.c anh ta vẫn không ngừng chảy, cho thấy anh ta đã chịu một chấn động cực lớn. Ông chủ Lâm ngồi xổm bên cạnh, lặng lẽ quan sát anh ta.

 

“Dung Phượng!”

 

Trì Tâm cất tiếng gọi.

 

Cả hai cùng ngẩng đầu lên. Ánh mắt Dung Phượng lóe lên niềm vui mừng khôn tả, trong khi ánh mắt ông chủ Lâm lại phức tạp hơn nhiều. "Trì Tâm." Giọng Dung Phượng khàn và yếu ớt nhưng đầy dịu dàng. "Cô không sao chứ?”

 

"Tôi thì có thể có chuyện gì chứ? Miễn là các anh không sao, tôi đã mừng lắm rồi." Trì Tâm đáp lại, vừa nói vừa vội vàng kiểm tra vết thương của anh ta. "Anh thế nào rồi? Sao không để Khương Từ Quân trị liệu?"

 

Mèo Dịch Truyện

"Cô ta đã trị liệu rồi." Dung Phượng nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.

 

"Đã trị liệu rồi mà vẫn còn thế này sao—"

 

"Cô Khương nói rằng cú sốc quá nặng, không thể phục hồi hoàn toàn ngay lập tức. Nếu cố gắng trị liệu, cơ thể anh ấy sẽ không chịu nổi và có thể gây phản ứng ngược." Ông chủ Lâm giải thích, giọng khàn khàn. "Hiện tại, tốt nhất là giữ nguyên trạng thái này và tránh vận động mạnh."

 

"Không nghiêm trọng đến thế đâu." Dung Phượng ngắt lời, cố gắng nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Tôi chỉ hơi mệt. Nghỉ ngơi một lúc là có thể tiếp tục chiến đấu."

 

Ông chủ Lâm không nói gì thêm, nhưng ánh mắt biểu lộ rõ ràng sự bất đồng.

 

Trì Tâm không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô biết rõ ai nói thật, ai nói dối. Đương nhiên, cô càng tin tưởng ông chủ Lâm hơn.

 

"Anh hãy ở lại đây với ông chủ Lâm. Chúng tôi sẽ đi gặp Cảnh Tu Bạch." Trì Tâm nói với giọng nghiêm nghị.

 

Xung quanh vẫn còn hai con khủng trùng bọ cạp còn sót lại. Chúng đủ để bảo vệ an toàn cho hai người trong lúc nhóm của cô tìm cách giải quyết vấn đề.

 

"Bây giờ không phải lúc để nghĩ cách triệt thoái. Bên ngoài có thể còn rất nhiều mối nguy hiểm. Ở đây hãy bảo vệ Dung Phượng đi. Chờ tin từ chúng tôi." Cô nói thêm, nhìn thẳng vào ông chủ Lâm.