Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 372



 

Ông chủ Lâm cụp mắt, không rõ là đồng ý hay đang tính toán điều gì khác.

 

Dung Phượng lo lắng, cố với lấy khẩu s.ú.n.g bên cạnh: "Tôi không sao. Tôi đi với các cô..."

 

"Dung Phượng." Trì Tâm cắt ngang, giọng dịu dàng nhưng không thiếu phần cương quyết. "Hãy tin tôi. Tin chúng tôi. Được không?" Ánh mắt cô khiến Dung Phượng sững lại.

 

Anh chậm rãi thở ra, không nói thêm lời nào. Đúng lúc đó, tín hiệu từ tai nghe — thứ mà Trì Tâm gần như đã quên — bất ngờ vang lên những tiếng rè rè.

 

Mèo Dịch Truyện

Cô giật mình, sau đó lại cười nhẹ: "Đúng là thiết bị cao cấp. Qua vụ nổ lớn thế mà vẫn hoạt động được."

 

Cảnh Tu Bạch bật tín hiệu toàn bộ kênh. Dung Phượng và ông chủ Lâm cũng chạm tay vào tai nghe.

 

Giọng của Úc Tương vang lên trước: "Cảnh Tu Bạch? Anh đấy à?"

 

Tiếng rè rè kéo dài vài giây trước khi giọng Cảnh Tu Bạch vang lên: "Vụ nổ vừa rồi là do các người gây ra sao?"

 

"Không ai khác đâu!" Úc Tương hào hứng. "Anh không thấy cảnh tượng đó đâu, chị Trì của chúng tôi như vừa thắp sáng cả một vầng thái dương ấy!"

 

Cảnh Tu Bạch im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Trì Tâm?"

 

Không hiểu vì sao, khi nhớ lại lời anh đã nói trước đó, Trì Tâm bỗng thấy hơi bối rối. Cô khẽ ho một tiếng: "Mọi người đều ổn."

 

Cô quay lại nhìn Dung Phượng, anh gật đầu với cô, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

 

"Vụ nổ đã phá hủy một phần thiết bị. Hiện giờ, màn hình giám sát ngoài thành phố không còn hoạt động. Nhưng trước đó tôi thấy những mối chiến binh trong bầy mối xuất hiện. Có lẽ mối chúa đã biết chuyện ở đây." Giọng Cảnh Tu Bạch trở nên nghiêm trọng.

 

"Đám mối đó thực sự sẽ tuân thủ giao ước sao?" Ông chủ Lâm cười nhạt. "Cách tốt nhất bây giờ là kích hoạt cơ chế tự hủy. Hủy diệt tất cả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm nhận ra trạng thái tinh thần của ông chủ Lâm không ổn định. Dường như ông ta đã chuyển từ tính thực dụng sang một xu hướng tự hủy hoại cực đoan.

 

Cô nhìn sang Dung Phượng, thấy anh cúi đầu im lặng, không bộc lộ cảm xúc, đành tạm thời kìm nén nỗi lo lắng trong lòng. "Theo lời Tiền Đan, chúng ta đã vượt qua đợt tấn công thứ hai. Nhưng ông ta không biết đợt thứ ba là gì. Chỉ biết rằng, đó là phương án dự phòng tiền định, một khi kích hoạt... không ai có thể sống sót." Giọng Cảnh Tu Bạch nặng nề.

 

"Tôi sẽ quay lại gặp mọi người. Đối mặt với điều chưa biết, tốt nhất là ở cùng nhau để tìm cách đối phó."

 

"Không cần." Trì Tâm không hề do dự, thẳng thừng từ chối đề nghị của Cảnh Tu Bạch.

 

Cô thừa hiểu rằng năng lực chiến đấu của anh chỉ đứng sau cô, nếu anh trở lại chiến trường, cục diện có thể sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực.

 

Nhưng...

 

"Cảnh Tu Bạch, đừng nhầm lẫn mục tiêu với phương tiện." Trì Tâm nói, giọng điệu kiên quyết. "Mục tiêu của chúng ta là hủy diệt nơi này, đồng thời không để bất kỳ con quái vật nào thoát ra ngoài và lan sang các khu vực khác. Sau khi anh xác nhận hệ thống bảo vệ có thể kích hoạt, nhiệm vụ duy nhất của anh là: khởi động nó."

 

"Trì Tâm..." Cảnh Tu Bạch ngập ngừng.

 

"Anh suy nghĩ kỹ đi." Cô nghiêm nghị tiếp lời. "Ở đây, chỉ có anh mới làm được. Dù mỗi người trong chúng ta có tám cánh tay, liệu có thể đảm bảo không có bất kỳ mầm bệnh hay quái vật nào trốn thoát không?"

 

Giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn mang theo ý chí sắt đá: "Nếu viễn cảnh tồi tệ nhất xảy ra, nơi này có thể trở thành mộ phần của chúng ta. Nhưng hệ thống bảo vệ này nhất định phải kích hoạt, bằng mọi giá."

 

Không gian trong tai nghe chìm vào im lặng.

 

"Chị Trì nói đúng." Trân Hành là người đầu tiên lên tiếng. "Chúng ta chỉ là những con người bình thường trong thời tận thế. Nếu có thể làm điều gì đó cho thế giới này, c.h.ế.t ở đây có lẽ cũng đáng."

 

"Mà ai bảo chắc chắn sẽ chết?" Leonid, với tiếng Trung không mấy trôi chảy, tiếp lời đầy ngưỡng mộ. "Chị Trì giỏi như vậy, biết đâu kẻ c.h.ế.t lại là đám kia!"