Dù các phạm nhân đã quay lại làm việc, vẫn có không ít ánh mắt len lén nhìn về phía Trì Tâm và Khương Từ Quân. Đặc biệt, phần lớn sự chú ý tập trung vào hai cô gái.
Trì Tâm đảo mắt một vòng, rồi trong lúc cảnh vệ không chú ý, cô tiến lại gần một phạm nhân đang cúi người cuốc đất. Người này có dáng vẻ to lớn, gương mặt dữ tợn, nhưng khi thấy Trì Tâm, anh ta lập tức đỏ bừng mặt.
"Cô... cô cũng mới đến đây ư? Bao giờ họ bắt đầu nhận nữ phạm nhân vậy?" Anh ta lúng túng hỏi.
Trì Tâm mỉm cười thân thiện: "Tôi không phải phạm nhân đâu, chỉ là vô tình lạc lối thôi. Họ sẽ sớm thả chúng tôi đi mà."
Người phạm nhân này "ồ" một tiếng, nét mặt rõ ràng là thất vọng.
Trì Tâm liếc xuống đất, hỏi tiếp: "Các anh đang trồng gì vậy?"
"Khoai tây và ngô." Anh ta thật thà trả lời. "Hai thứ này dễ trồng, lại cho năng suất cao. Khu vực này chủ yếu chỉ trồng hai loại đó. Xa hơn chút, đôi khi có rau xanh, nhưng mấy thứ đó là để cho Quản lý và cảnh vệ ăn, chúng tôi không được đụng tới."
Trì Tâm nhìn theo hướng anh ta chỉ, ở phía bên kia hàng rào đúng là có một khu vườn nhỏ trồng rau xanh. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn. Khi nói về sự phân chia rõ ràng giữa phạm nhân và Quản lý, giọng điệu của anh ta rất bình thản, không hề có chút oán trách hay bất mãn.
Một tù nhân cấp độ nguy hiểm, tại sao lại cam chịu sự bất công đó một cách khó hiểu đến thế?
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm quan sát kỹ nét mặt của anh ta, nhưng không thấy bất kỳ điều gì bất thường.
"Thế à." Cô nói tiếp: "Tôi nghe Trưởng giám thị nói rằng công việc ở khu canh tác được xem là nhẹ nhàng nhất, đúng không?"
Người đàn ông hơi ngập ngừng, nhưng dường như tin rằng Trưởng giám thị đã kể hết mọi chuyện, nên anh ta gật đầu: "Đúng vậy. Ở trang trại có vài con vật khó thuần hóa, còn ở tổ hợp khai thác dầu mỏ thì nguy hiểm hơn nhiều..."
Câu nói đó khiến nụ cười trên môi Trì Tâm đông cứng lại.
Sau lưng cô, ba người còn lại cũng đồng loạt sửng sốt.
Tổ hợp khai thác dầu mỏ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tình hình khủng hoảng năng lượng toàn cầu như hiện tại, nhà tù này nằm trên một hòn đảo biệt lập, lại sở hữu cả một mỏ dầu?
Những thông tin về việc các tuyến cung ứng sụp đổ, thị trường năng lượng hỗn loạn... Rõ ràng Quản lý nhà tù này có liên quan đến phòng thí nghiệm. Trì Tâm lập tức xâu chuỗi các mảnh ghép thông tin trong đầu.
Đây là một phát hiện cực kỳ quan trọng. Cô trao đổi ánh mắt với Cảnh Tu Bạch, ra hiệu tiếp tục thu thập thêm thông tin.
Với vẻ tò mò, Cảnh Tu Bạch hỏi: "Các anh có tổ hợp khai thác dầu mỏ, vậy dùng để làm gì? Tôi thấy nơi này đâu cần nhiều năng lượng đến thế."
"Chắc là để bán thôi." Người đàn ông đáp lại hờ hững, rồi lại cúi người, tiếp tục công việc của mình. "Chuyện đó không phải việc của chúng tôi, chúng tôi không biết."
Cảnh Tu Bạch bất lực nhìn Trì Tâm.
Cô nhướng mày, rồi đổi sang vẻ mặt dịu dàng hơn: "Anh có biết tổ hợp khai thác dầu mỏ đó nằm ở đâu không?"
Người đàn ông ngừng tay, định trả lời, nhưng đúng lúc đó, một tiếng gầm gừ vang vọng.
"Các người đang làm gì ở đó?!"
Một giám thị vũ trang tiến lại gần. "Làm việc nghiêm túc vào! Không hoàn thành nhiệm vụ thì còn mặt mũi nào đối diện với Quản lý không?!"
Còn mặt mũi nào đối diện với Quản lý?
Trì Tâm hơi ngỡ ngàng trước cách diễn đạt đầy ám thị này. Nhưng phản ứng của những tù nhân xung quanh còn khiến cô càng thêm kinh ngạc: họ lập tức cúi gằm mặt, mang vẻ hổ thẹn và miệt mài làm việc. Sau khi giám thị rời đi, Trì Tâm hỏi nhỏ: "Các anh kính sợ Quản lý đến vậy sao?"
"Đương nhiên rồi. Quản lý là Đấng Tối Cao, xứng đáng nhận được sự tôn kính tuyệt đối." Người đàn ông cúi đầu trả lời: "Ngài ấy đã ban cho chúng tôi cơ hội tái sinh. Chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa mới dám phụ bạc ngài ấy."
Trì Tâm cứng họng. "Nhưng dù ngài ấy có tốt thế nào... ngài ấy tùy ý xử tử những người trong số các anh, vậy mà các anh không thấy..."
Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã ngẩng phắt dậy, ánh mắt sắc như d.a.o găm trừng thẳng vào cô: "Không được nói xấu Quản lý!"