Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 405



 

Trì Tâm im lặng.

 

Không ổn, tình hình rất không ổn. Những tù nhân này rõ ràng đã bị Quản lý tẩy não triệt để.

 

Cảnh Tu Bạch khẽ kéo tay áo Trì Tâm, ngầm ra hiệu cả nhóm tách khỏi đám đông tù nhân.

 

"Tình hình phức tạp hơn tưởng tượng." Cảnh Tu Bạch nói nhỏ: "Chúng ta nhất định phải điều tra tổ hợp khai thác dầu mỏ đó. Nếu đây là mạch m.á.u năng lượng của thị trường chợ đen, phá hủy nó sẽ giảm thiểu đáng kể khủng hoảng năng lượng hiện tại."

 

"Vẫn còn nhiều câu hỏi cần giải đáp." Trì Tâm nói, mắt hướng về một nhóm khác: "Chờ tôi một lát."

 

Cũng như trước, sự hiện diện của Trì Tâm vẫn thu hút những ánh mắt tò mò. Những tù nhân cô tiếp cận đều hăm hở đáp lời cô.

 

"Các anh ở đây bao lâu rồi?" Trì Tâm hỏi một người trông trẻ tuổi hơn.

 

"Bao lâu à? Chắc khoảng năm, sáu năm gì đó." Người này cười: "Ở đây mọi khái niệm về thời gian đều trở nên mờ nhạt, tôi cũng không chắc."

 

Mèo Dịch Truyện

"Ồ," Trì Tâm gật đầu, khéo léo thăm dò: "Lâu thế rồi, các anh còn duy trì liên lạc với gia đình bên ngoài không?"

 

"Liên lạc?"

 

Mấy tù nhân liếc nhìn nhau, người thanh niên ban nãy trả lời: "Lâu rồi không có liên lạc gì. Hoàn toàn không cần thiết. Quản lý đã ban cho chúng tôi cơ hội tái sinh. Chỉ cần đền đáp ngài ấy, cả đời ở đây cũng không sao."

 

"Đúng vậy, có liên lạc cũng chẳng biết phải nói gì." Một người khác đồng tình.

 

Trì Tâm siết chặt môi, ánh mắt thoáng xao động: "Vậy... các anh có biết gì về tình hình thế giới bên ngoài không? Nó đã thay đổi ra sao?"

 

Câu hỏi của cô dường như khiến cả nhóm tù nhân khựng lại. Họ im lặng một lúc, không ai trả lời. Vẻ mặt mơ hồ, không hiểu chuyện của họ khiến Trì Tâm càng thêm nghi ngờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thay đổi, thay đổi gì chứ?" Người thanh niên bị hỏi mỉm cười: "Những thay đổi đó chẳng liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta cả."

 

"Trì Tâm, cô định làm gì vậy?" Úc Tương khẽ kéo vạt áo Trì Tâm, thấp giọng nhắc nhở: "Nhân vật của chúng ta là người từ 'thế giới bên ngoài' đến đây cơ mà."

 

Trì Tâm cũng nhỏ giọng đáp lại: "Tôi chỉ muốn xác minh liệu Quản lý có đang cố tình che giấu toàn bộ hòn đảo này khỏi thế giới bên ngoài hay không."

 

"Hai người đang to nhỏ chuyện gì vậy?" Người thanh niên lên tiếng. "Thế này đi, nếu các người tò mò đến vậy, nói thử xem giờ bên ngoài như thế nào? Để xem có trùng khớp với thông tin mà tôi được biết không."

 

Đây chính là điều Trì Tâm muốn. Cô suy nghĩ một lúc, quyết định không tiết lộ quá nhiều, chỉ thăm dò: "Hiện tại bên ngoài có một loại quái vật gớm ghiếc, toàn thân mục rữa, chuyên ăn thịt người. Chúng kinh khủng lắm."

 

Nghe xong, mấy tù nhân đưa mắt nhìn nhau, sau đó phá lên cười sằng sặc.

 

Người thanh niên vừa thở vừa nói: "Cô nghĩ bọn tôi chưa từng xem phim zombie chắc? Lời lẽ sáo rỗng thế này, nếu muốn pha trò thì ít nhất cũng nên bịa ra chuyện gì đó thuyết phục hơn!"

 

Nói rồi, họ kéo cao cổ áo tù nhân mỏng manh, trùm kín đầu, làm ra dáng vẻ ma quái không đầu. Hai tay vươn ra phía trước, liên tục lắc lư một cách kệch cỡm, miệng phát ra âm thanh "u... u..." kỳ dị. "Có phải lũ đó trông như thế này không? Giống thế này chứ?" Gã thanh niên thò đầu ra, cười phá lên. "Bọn tôi còn diễn giống hơn bất cứ thứ gì cô từng thấy trên màn hình ấy chứ."

 

Gương mặt Trì Tâm thoáng vẻ khó xử, không biết nên phản ứng thế nào.

 

Lúc này, viên cảnh vệ từng cảnh cáo Trì Tâm lại nhìn thấy tình hình bên này. Anh ta lập tức rút súng, b.ắ.n một phát s.ú.n.g cảnh cáo xuống đất, ngay giữa đám tù nhân. "Này! Có phải mấy người muốn vào khu biệt giam không?"

 

Nghe nhắc đến phòng biệt giam, nụ cười trên mặt người thanh niên lập tức biến mất. Anh ta liếc nhanh Trì Tâm và nhóm của cô bằng ánh mắt khó chịu, rồi cúi đầu, tiếp tục công việc đào đất.

 

Viên cảnh vệ đi tới, vẻ mặt lạnh lùng và cau có. "Các vị khách, xin cứ tự nhiên, đừng quấy rầy họ nữa. Nếu họ không hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

 

"Cái tên cảnh vệ hèn mọn này—" Úc Tương nghiến răng, định xông lên.

 

Trì Tâm nhanh chóng kéo anh ta lại, nở nụ cười lịch sự: "Xin lỗi. Chúng tôi sẽ không quấy rầy họ nữa."