Chỉ là không rõ, anh ta mong điều đó là thật hay giả.
Ánh mắt Cảnh Tu Bạch lóe lên một tia sắc bén, nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng vẻ hoài nghi: "Anh cũng thích phim về xác sống sao?"
Mặt Phí Gia Đức hiện lên một thoáng khó chịu, anh ta lại nhìn quanh lần nữa, sau đó ghé sát hơn, giọng càng thấp, mang theo chút căng thẳng: "Tôi hỏi lại lần nữa, những gì các người nói ban ngày là thật sao? Đừng lừa tôi."
Cảnh Tu Bạch bình tĩnh quan sát nét mặt anh ta, thản nhiên đáp: "Nếu tôi nói là thật thì sao?" Nghe thấy vậy, Phí Gia Đức như bị rút cạn sức lực. Anh ta ngả người dựa vào ghế, gần như sụp đổ hoàn toàn.
Trì Tâm thầm nghĩ, cái nhà tù trên hòn đảo này thật sự quá nhiều điều bất ngờ. Cứ mỗi lần cô nghĩ rằng đã nắm bắt hết bí mật, lại có một chuyện mới xuất hiện.
"Anh làm sao thế, không nghĩ rằng chúng tôi đang đùa anh sao?" Cô mỉa mai hỏi.
Phí Gia Đức im lặng vài giây, gương mặt tái nhợt dần trở lại bình thường. Anh ngồi thẳng người, do dự mở miệng: "Vậy... các người... có từng gặp... thứ đó chưa?"
"Thứ đó?" "Không phải thây ma, nhưng cũng không phải người." Phí Gia Đức nói liền một mạch.
Trì Tâm buông thìa xuống.
Ánh mắt Cảnh Tu Bạch lóe lên: "Ý anh là, dị nhân?"
"Dị nhân? Các người gọi họ như vậy sao?" Phí Gia Đức lẩm bẩm: "Đúng, chính là dị nhân. Vậy... thật sự tồn tại đúng không?"
"Chúng tôi không dám nói gì thêm." Trì Tâm cười nhạt. "Nếu không quản lí nhà tù lại bảo chúng tôi tung tin bịa đặt, lỡ ông ta đổi ý không cho chúng tôi tìm tàu rời đi, thì biết làm sao?"
Khóe mắt Phí Gia Đức giật nhẹ, gương mặt hiện lên vẻ như muốn cười mà không cười: "Cô thật sự nghĩ ông ta sẽ cho các người rời đi sao?"
Cảnh Tu Bạch nheo mắt nhìn anh ta: "Ý anh là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Các người nghĩ tại sao đám tù nhân này lại ngoan ngoãn ở yên đây?" Giọng Phí Gia Đức trở nên mờ ám, như một lời thì thầm. "Và tại sao đám cảnh vệ chúng tôi, chẳng ai nghĩ đến chuyện về nhà, mà lại cắm đầu cắm cổ ở đây?"
Mèo Dịch Truyện
Người này có ý gì? Anh ta định phản bội quản lí nhà tù sao? Hay là anh ta không bị thôi miên như những người khác?
Trì Tâm bắt đầu cảm thấy hứng thú với Phí Gia Đức. Cô làm vẻ mặt sợ hãi: "Anh đang nói gì vậy? Không phải ý anh là nếu chúng tôi không nghe lời, quản lí nhà tù sẽ g.i.ế.c hết chúng tôi chứ?"
"Giết các người, có khi lại là cách giải thoát tốt nhất cho các người." Phí Gia Đức nhún vai: "Hãy làm một giao dịch. Nói cho tôi biết tình hình bên ngoài, tôi sẽ giúp các người tìm tàu rời khỏi đây."
Sự phát triển bất ngờ này khiến cả nhóm ngây ra một lúc.
"Chúng tôi chẳng có gì để nói với anh cả." Cảnh Tu Bạch vẫn giữ vẻ thản nhiên: "Coi như chúng tôi nói nhảm, chỉ cần anh đừng đi mách quản lí nhà tù là được."
Phí Gia Đức lộ ra vẻ sốt ruột: "Hãy tin tôi. Tôi chỉ muốn biết một thứ... vị trí của những dị nhân. Và nếu các người không nhanh chóng rời khỏi đây, kết cục duy nhất là..."
"Cảnh vệ trưởng, cảnh vệ trưởng, mời đến văn phòng quản lí nhà tù."
Tiếng thông báo vang lên từ loa trên trần nhà, vẻ mặt kích động của Phí Gia Đức dần biến mất, thay vào đó là nét mặt vô cảm như mọi khi.
Anh ta nhìn bốn người thật sâu một cái, sau đó đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Không khí trong nhà ăn vẫn ồn ào. Vì không muốn thu hút sự chú ý, bốn người không nói thêm gì. Họ ăn nốt phần ăn nhạt nhẽo trước khi được dẫn về phòng giam số 8.
"Các người nghĩ sao? Người đó có đáng tin không?" Úc Tương hỏi khi họ về đến phòng. "Tôi cảm thấy ở đây chẳng có ai bình thường cả, kể cả tên Phí đó."
"Bất kể anh ta có bình thường hay không, anh ta là người duy nhất ở đây tin vào sự thật." Cảnh Tu Bạch ngồi xuống giường, chống tay lên cằm, đôi mắt trầm tư: "Từ những gì anh ta nói, có thể chắc chắn một điều: quản lí nhà tù sẽ không để chúng ta rời khỏi đây an toàn. Nếu cứ tiếp tục ở lại, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra."