Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 410



 

"Giả sử quản lí nhà tù có năng lực điều khiển tâm trí hoặc thôi miên, chúng ta sẽ trở thành như những tù nhân kia." Trì Tâm khẽ nói: "Coi ông ta như thần thánh, không còn chút tự do ý chí nào."

 

Đó thực sự là một kết cục tồi tệ hơn cả cái chết.

 

Nếu quản lý nhà tù có năng lực đó, vậy bao nhiêu tù nhân ở đây là tội phạm thực sự?

 

Khương Từ Quân cau mày, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét:

 

"Chúng ta có nên chấp nhận mạo hiểm hợp tác với hắn không? Tôi thà c.h.ế.t còn hơn trở thành con rối bị kẻ khác điều khiển."

 

"Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy." Trì Tâm gật đầu.

 

Cả ba người đều nhìn sang Cảnh Tu Bạch.

 

"Không cần vội vã, đợi đến ngày mai." Cảnh Tu Bạch ngẩng đầu, giọng nói trầm tĩnh vang lên: "Tôi đã có một kế hoạch."

 

Sau khi cả nhóm bàn bạc xong, thiết bị thời gian đã điểm 23 giờ khuya.

 

"Đêm nay không cần cắt cử người gác. Dù sao, canh gác cũng chẳng ích gì." Trì Tâm đề nghị.

 

Mọi người đều đồng ý.

 

"Cố giữ tỉnh táo. Nếu không thể, vậy chúng ta đành đánh cược một phen." Cảnh Tu Bạch nói. "Đánh cược rằng quản lý nhà tù vẫn đang giám sát chúng ta và chưa vội ra tay."

 

"Để tôi triển khai thêm một lớp phòng hộ cho mọi người. Liệu có vượt qua được hay không, tất cả tùy thuộc vào đêm nay."

 

Từ lòng bàn tay Khương Từ Quân tỏa ra ánh sáng trắng sữa mờ ảo. Gương mặt cô hơi nghiêng, đôi mắt khẽ nhắm, tạo nên một hình ảnh tựa nữ thần tĩnh lặng và dịu dàng.

 

Trì Tâm cảm nhận một dòng năng lượng ấm áp bao bọc lấy tâm trí. Cô chợt thấy đầu óc mình thanh thoát, mọi cảm xúc tiêu cực trước đó dường như tan biến, tư duy trở nên rõ ràng và minh mẫn lạ thường.

 

Bốn người lần lượt leo lên giường, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của nhau.

 

Trì Tâm mở to mắt, lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.

 

Quả nhiên, vào khoảng 1 giờ sáng, một tiếng vọng mờ ảo bắt đầu vang lên trong tâm trí cô.

 

Lần này, nhờ lớp phòng hộ của Khương Từ Quân, cô nghe được nội dung của nó:

 

"Ngươi đang rất mệt mỏi. Hãy nghỉ ngơi đi, buông xuôi mọi thứ. Ta sẽ giúp ngươi tìm thấy sự an lạc đích thực."

Mèo Dịch Truyện

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm quay đầu định trao đổi với đồng đội, nhưng chợt khựng lại.

 

Họ đúng là chưa ngủ, nhưng ánh mắt đã mất đi tiêu cự. Khác với Trì Tâm, họ rõ ràng đang bị tác động bởi giọng nói ấy, nỗi đau và sự giằng xé hiện rõ trên khuôn mặt.

 

"Đừng kháng cự, chỉ cần thuận theo ta. Ta sẽ khiến ngươi không còn mệt mỏi, không còn đau khổ, đưa ngươi đến một thế giới tốt đẹp hơn."

 

"Nói bậy!" Trì Tâm buột miệng chửi thề, bật dậy khỏi giường, vội vàng lay mạnh ba đồng đội. "Dậy mau! Đừng nghe theo lời kẻ đó!"

 

Nhưng mọi cố gắng của cô dường như vô ích.

 

Đúng lúc cô phân vân liệu có nên dùng một vết thương để đánh thức họ, vẻ đau khổ trên khuôn mặt ba người bỗng chốc tan biến. Họ thở đều, nhịp nhàng như thể đã rơi vào trạng thái ngủ đông sâu.

 

Trì Tâm sững sờ, một giả thuyết nhanh chóng xẹt qua tâm trí. Cô thử gọi:

 

"Lâu Thần?"

 

Không có phản ứng.

 

Cô quét mắt nhìn quanh phòng:

 

"Lâu Thần, tôi biết anh ở đây. Tôi không giận nữa, mau ra đây."

 

Lời vừa dứt, không gian xung quanh bỗng gợn sóng, méo mó như ảo ảnh. Sau đó, ba đồng đội kia biến mất không dấu vết ngay trước mắt cô.

 

Trì Tâm xoay người lại, thấy Lâu Thần đang ngồi trên giường cô, ánh mắt đầy vẻ bất mãn và tủi hờn. "Cô hay lắm, nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi tôi sao? Chạy đến tận chốn quái dị này, khiến tôi phải tìm đến mệt mỏi rã rời." Giọng anh ta trầm khàn: "Thế rồi sao? Kẻ có dị năng trị liệu kia thì làm được gì?"

 

Lâu Thần cố tỏ vẻ thờ ơ khi nói những lời đó, nhưng chất giọng chua ngoa vẫn không thể che giấu, Trì Tâm nhận ra ngay lập tức.

 

Vào lúc này, cô không muốn tranh cãi với anh ta, lập tức hỏi điều quan trọng nhất:

 

"Họ thế nào rồi? Có gặp nguy hiểm gì không?"

 

Tấn công ý thức là thứ duy nhất cô không thể kháng cự. Cả cô và đồng đội đều bị ảnh hưởng, điều này khiến cô khó lòng an tâm.

 

Lâu Thần bĩu môi, quay đầu đi không trả lời.

 

Trì Tâm chờ vài giây, cho rằng có chuyện bất trắc xảy ra nên giọng nói càng trở nên dồn dập hơn: