"Sao vậy?
Họ bị thương rồi đúng không?" Khi nghĩ đến khả năng đó, cô cảm thấy vô hạn hối hận.
Nếu biết quản lý nhà tù sẽ hành động sớm đến vậy, cô đã trực tiếp công khai đối đầu với hắn, xông thẳng vào văn phòng để vô hiệu hóa ngay lập tức.
Nhưng lý trí nhắc nhở cô rằng, lao thẳng vào lúc này chỉ khiến kế hoạch bại lộ, và cả nhóm bị xóa sổ chỉ trong một khoảnh khắc.
Trì Tâm đang đắm chìm trong vô số kịch bản, không nhận ra Lâu Thần lén lút liếc nhìn cô với vẻ bực bội. "Nếu đã đến nước này, chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết."
"Hay là bây giờ nhân cơ hội này tấn công bất ngờ, ít nhất vẫn còn cơ hội phản công!" Cô quyết định, quay người định bước ra khỏi phòng.
Lâu Thần gần như bùng nổ. Anh ta bật khỏi giường, chạy vọt tới chặn trước mặt cô, dang rộng hai tay.
"Đầu óc cô dùng để làm gì vậy hả?" Anh ta hét lên, giọng trầm khàn, gần như gào thét: "Có tôi ở đây, họ có thể gặp bất trắc gì sao? Chỉ là một dị năng giả ý thức cấp thấp, trước mặt tôi thì tính là cái thá gì? Đồ ngốc, lo lắng gì mà hoảng loạn đến thế?"
Trì Tâm chợt ngẩn người vì tiếng quát của anh, nhưng vẫn kịp nắm bắt được trọng tâm trong lời anh ta nói.
"Họ thực sự không sao sao?" Cô nhắc lại, toàn thân căng thẳng nãy giờ bỗng chốc buông lỏng hoàn toàn. Cô thì thầm, như nói với chính mình: "Thật sự khiến tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh."
Ánh mắt Lâu Thần càng trở nên hung dữ.
Chỉ sau khi xác nhận đồng đội không sao, Trì Tâm mới có thể bình tâm quan sát kỹ Lâu Thần. Ánh mắt anh ta lúc này tựa như một chú chó bị bỏ rơi, vừa ẩn chứa sự hung hăng, vừa phảng phất nét đáng thương. Cô lờ mờ nhận ra điều gì đó, vô thức gãi nhẹ má mình.
Nhớ đến lời than trách của anh ta, Trì Tâm ngập ngừng giải thích:
"Tôi không cố ý tránh né anh. Có phải lúc trên biển anh không thể theo kịp chúng tôi phải không? Thuyền của chúng tôi gặp phải tai nạn nghiêm trọng, bị cuốn dạt đến đây. Tôi cũng không hề lường trước được điều này."
Cơn thịnh nộ đang chực bùng phát của Lâu Thần chợt dịu lại đôi chút.
"Gặp nạn trên biển ư... Vậy thì tôi không biết thật. Cô nghĩ tôi là kẻ toàn năng sao? Sau khi các người rời bờ, tôi gần như không thể định vị được dấu vết."
Anh ta lẩm bẩm vài câu, giọng nhỏ đến mức Trì Tâm phải hỏi lại: "Gì cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đáp lại, anh ta quát to hơn:
"Dù cô không cố ý, nhưng suốt mấy ngày qua, lẽ nào cô không thể gọi tên tôi dù chỉ một lần? Nếu cô gọi, tôi đã dễ dàng xác định vị trí cô hơn rất nhiều!"
Lời quát bất ngờ chuyển thành giọng trách móc đầy tủi thân:
"Gặp nhau rồi cũng chỉ lo hỏi này hỏi nọ, ba người kia quan trọng đến thế sao? Không có họ cô sống không nổi à? Không thèm hỏi tôi xem tôi thế nào, sống ra sao."
Trì Tâm nghe rõ từng lời anh nói.
Cô suy nghĩ trong hai giây, hơi nghi hoặc hỏi:
"Lâu Thần, anh đang... ghen sao?"
Chỉ vừa thốt ra, chính cô cũng giật mình vì suy nghĩ này.
Nhưng hành vi và lời nói của Lâu Thần quá giống một kẻ đang ghen. Anh ta càu nhàu vì cô chỉ quan tâm đến đồng đội mà không nghĩ đến anh ta. Với đầu óc nhạy bén, Trì Tâm không cho rằng mình đoán sai.
Lâu Thần phản ứng như bị dẫm phải đuôi, anh ta lùi vội ba bước, ánh mắt hoảng hốt:
"Cô, cô... Cô nói linh tinh cái gì thế! Cô là người phụ nữ cố chấp, ngốc nghếch, phiền phức! Thấy chỗ nào nguy hiểm là lao đầu vào, khuyên cũng không nghe, toàn nói lý lẽ! Tôi ghen với cô làm gì?"
Những lời trách móc dồn dập ấy chẳng làm Trì Tâm bận lòng. Cô vẫn điềm tĩnh gật đầu, rồi nhanh chóng nắm bắt trọng tâm:
"Anh nói nơi này rất nguy hiểm à?" Trì Tâm đã quen với việc Lâu Thần luôn nắm giữ những thông tin ẩn giấu, nên không hề nghi ngờ.
Mèo Dịch Truyện
Lâu Thần mở miệng mấy lần nhưng không thốt ra được lời nào.
Trì Tâm đợi anh ta một lúc, đoán rằng anh ta cố tỏ ra cứng rắn nhưng thật ra đã bị gã quản lý nhà tù làm tổn thương. Cô cảm thấy hơi áy náy. Vì lợi ích chung, cô quyết định nhượng bộ, kéo tay anh ta, dẫn anh ta ngồi xuống giường.
"Không nên ép anh quá. Anh nghỉ ngơi chút đi." Cô nói, rồi nhiệt tình đề nghị: "Hay là anh muốn ăn gì không? Tôi có nhiều đồ trong không gian dự trữ của mình lắm."