Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 413



 

Trì Tâm hơi sững lại: "Anh đã thông suốt rồi ư?"

 

"Cũng... chưa hẳn đã vậy." Lâu Thần quay đầu đi, khẽ khàng đáp: "Chỉ là đột nhiên tôi không còn thấy hứng thú với cảnh con người chật vật nữa. Họ vô tư tàn sát bầy xác sống, nào hay trong mắt một số kẻ, chính họ cũng chẳng khác gì những con thây ma bị thao túng."

Mèo Dịch Truyện

 

Trì Tâm cảm thấy có chút khó tin. Vị "Vua Thây Ma" từng là mối họa diệt vong lớn nhất theo kịch bản gốc, giờ đây lại... buông bỏ?

 

Lâu Thần nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ cẩn trọng và tủi thân, hệt như một chú cún con bị bỏ rơi: "Trì Tâm, sau này tôi sẽ không đối đầu với cô nữa. Đừng ghét bỏ tôi, được không?”

 

Cái ánh mắt đáng thương ấy khiến Trì Tâm phải hít thở thật sâu để giữ lấy sự bình tĩnh cuối cùng. Cô sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn trong tâm trí, rồi giọng điệu tĩnh lặng cất lời:

 

"Tôi không ghét anh, Lâu Thần. Anh còn quá trẻ, chưa từng được ai dẫn lối phân biệt đúng sai, nên việc anh lầm đường lạc lối cũng không phải chuyện khó hiểu. Nhưng tôi không phải những sinh linh đã ngã xuống dưới tay anh, tôi không có quyền thay mặt họ để ban phát sự tha thứ cho anh. Anh có hiểu ý tôi không?”

 

Ánh mắt Lâu Thần tối sầm lại, anh ta cằn nhằn với vẻ hờn dỗi:

 

"Ai cần sự tha thứ của những kẻ đó cơ chứ. Người tôi không tha thứ được còn nhiều hơn, vậy mà chẳng có ai phải nhận lấy sự trừng phạt xứng đáng. Họ còn đáng bị lên án hơn tôi gấp bội phần."

 

Vấn đề phức tạp này không thể giải quyết trong phút chốc, Trì Tâm khẽ xoa thái dương, cố nén cơn đau đầu đang dâng lên:

 

"Rồi sẽ đến lúc."

 

"Lúc gì?" Lâu Thần hỏi.

 

"Những kẻ mà anh căm ghét, nghĩ mình là chúa tể thế giới, thao túng vận mệnh nhân loại như một trò đùa, nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng." Trì Tâm nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng điệu vang lên đầy tự tin, như thể cô đã nắm giữ toàn bộ kịch bản của vận mệnh: "Anh cứ chờ xem.”

 

Trong đôi mắt vốn âm u của Lâu Thần, một tia sáng bất ngờ bùng lên.

 

"Họ thật sự sẽ bị trừng phạt sao?" Anh ta hỏi với giọng run rẩy.

 

nem"

 

Lời khẳng định của Trì Tâm mang theo một sự chắc chắn không gì có thể lay chuyển nổi.

 

Lâu Thần im lặng một lúc, rồi bất chợt nở một nụ cười rạng rỡ đến khó tin:

 

"Được. Đó là cô nói đấy, Trì Tâm. Tôi chưa từng đặt niềm tin vào bất cứ con người nào, nhưng lần này, tôi sẽ tin cô."

 

Thấy Lâu Thần dần lộ ra dáng vẻ của một thiếu niên bình thường, Trì Tâm không khỏi cảm thấy an tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Trời sắp sáng rồi, tôi phải đi." Lâu Thần đứng dậy, vẻ mặt đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đôi mắt tinh anh của tuổi thiếu niên giờ đây hoàn toàn lộ rõ. "Yên tâm, với sự hiện diện của tôi, tên dị năng giả kia sẽ không thể giở bất cứ trò gì."

 

Trì Tâm không ngờ lại có được một "đặc ân" không ngờ tới như vậy. Cô chân thành đáp:

 

"Cảm ơn, anh đã giúp rất nhiều."

 

Lâu Thần khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không vui:

 

"Khi Cảnh Tu Bạch và đồng đội giúp cô, cô cũng nói lời cảm ơn khách sáo đến vậy ư?"

 

Trì Tâm hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng, Lâu Thần đã vung tay. Một làn sóng năng lượng gợn sóng quanh cô, và ngay lập tức, Trì Tâm nhận ra mình đã đứng trước giường của Cảnh Tu Bạch.

 

Ba người còn lại vẫn đang chìm vào giấc ngủ sâu. Nhìn gương mặt thanh tĩnh khi ngủ của Cảnh Tu Bạch, Trì Tâm bỗng cảm thấy có chút chột dạ.

 

Vừa nãy cô và Lâu Thần ngồi ở đây nói chuyện lâu như vậy, có phải là đã ngồi ngay trên người anh ta rồi ư?

 

Cô giật mình thon thót, vội lùi lại một khoảng xa an toàn, rồi bước nhanh tới lay nhẹ Khương Từ Quân:

 

“Từ Quân, dậy đi."

 

Ba người lần lượt tỉnh giấc, nhìn nhau với vẻ ngơ ngác.

 

Trì Tâm nhanh chóng giải thích về sự xuất hiện của Lâu Thần và việc anh ta đã hỗ trợ họ chống lại một đợt tấn công tinh thần. Đáp lại cô, là ba cặp mắt tràn ngập sự kinh ngạc tột độ.

 

"Lâu Thần... đã thay đổi ư?" Ngay cả Cảnh Tu Bạch, người vốn luôn giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, cũng phải nhíu mày lẩm bẩm. "Quả thực là một tin tốt lành đối với chúng ta."

 

"Nhưng liệu gã ta có đang âm mưu gì không?" Úc Tương vẫn tỏ vẻ bất an. "Lỡ đâu anh ta bắt tay với tên dị năng giả kia, giăng bẫy để tóm gọn chúng ta, rồi giao nộp cho một phòng thí nghiệm nào đó thì sao?"

 

"Vậy chẳng phải càng thuận lợi sao?" Trì Tâm đáp lại một cách thản nhiên: "Tiết kiệm được bao công sức di chuyển."

 

Câu nói quá đỗi tự nhiên và tỉnh táo của cô khiến Úc Tương nghẹn họng, không tìm ra bất kỳ lý lẽ nào để phản bác.

 

"Lời cô nói không sai." Anh ta buộc lòng phải thừa nhận.

 

"Cứ bình tĩnh quan sát. Nếu hắn ta thực sự có âm mưu, sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ." Khương Từ Quân trầm tĩnh lên tiếng, đoạn đứng dậy: "Chúng ta nên lập tức rời đi. Tôi có cảm giác đã nghe thấy tiếng còi cảnh báo rồi."