Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 414



 

Lời vừa dứt, âm thanh chốt khóa cạch một tiếng vang lên từ cánh cửa.

 

Trì Tâm quay đầu nhìn, nhận ra người mở cửa không phải Phí Gia Đức như thường lệ.

 

"Các vị, mời ra ngoài." Viên cảnh vệ đứng gác tại cửa lên tiếng.

 

Trì Tâm nở nụ cười, giọng điệu ngọt ngào hỏi thăm: "Anh cảnh vệ, không biết Cảnh Vệ Trưởng đã đi đâu rồi? Hôm qua anh ấy đã hứa mang bánh đến cho tôi mà."

 

Viên cảnh vệ sững người, ánh mắt thoáng kinh ngạc, rồi gương mặt đỏ bừng:

 

"Cảnh Vệ Trưởng... sau khi được Quản Lý Nhà Tù gọi đi từ hôm qua thì vẫn chưa trở về. Sáng nay anh ấy chỉ gửi một tin nhắn đến bảo tôi đến mở cửa."

 

Dừng một lát, anh ta bất ngờ rút ra từ trong túi một chiếc túi ni lông đã nhàu nát, nhanh chóng nhét vào tay Trì Tâm, rồi lập tức quay lưng đi thẳng, không dám nhìn thẳng vào cô:

 

"Cái này tôi đã lén giữ lại từ sáng nay. Xin cô đừng mách Quản Lý."

 

Vừa nói xong, anh ta đã vội vã bước ra khỏi phòng, thậm chí còn để quên chìa khóa đang cắm trên ổ khóa cửa.

 

Chưa đầy hai giây sau, anh ta lại hối hả quay vào, mặt cúi gằm, vội vàng rút chìa khóa ra rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.

 

Trì Tâm nhìn chiếc bánh bao vẫn còn ấm nóng trong tay, nhân bên trong dường như sắp trào ra ngoài:

 

"Chị Trì quả nhiên có sức hút không hề suy giảm." Úc Tương cười khẩy trêu chọc. "Ngồi trong ngục mà vẫn có người ưu ái, quả là khiến kẻ khác phải ghen tị đỏ mắt."

 

Lời còn chưa dứt, lưng anh ta đã bị một bàn tay mạnh mẽ vỗ bốp một cái. Anh ta quay phắt lại, nhìn thẳng vào Cảnh Tu Bạch:

 

"Chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy ghen tị ư?"

 

Lời ẩn ý sắc bén của Úc Tương bị Cảnh Tu Bạch đáp trả bằng một cái liếc mắt thản nhiên như không:

 

"Có người quan tâm chăm sóc là điều tốt, cậu nên lo liệu chuyện của bản thân thì hơn."

 

Khi nghe những lời đó, Trì Tâm vô thức liếc nhìn Cảnh Tu Bạch. Những lời nói và hành động lạ thường của anh trong quá khứ như một thước phim tua chậm, hiện rõ trong tâm trí cô.

 

Trì Tâm chưa từng trải qua tình yêu, nhưng cô đã chứng kiến không ít những màn 'sỉ tình' đầy dối trá. Dù suy xét theo cách nào, Cảnh Tu Bạch cũng không hề giống một người đang thực sự "say nắng" cô.

 

Tiếng hối thúc vang lên từ hành lang kim loại bên ngoài. Cô khẽ lắc đầu, xua đi những luồng suy nghĩ không trọng yếu, sau đó cùng nhóm đứng vào hàng dọc lan can, y như hôm qua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sáng nay, viên quản lý nhà tù không lộ diện. Chỉ có một cảnh vệ đến điểm danh các tù nhân, rồi xếp họ thành hàng và dẫn xuống những tầng thấp hơn.

 

Người dẫn đầu vẫn là viên cảnh vệ lúc nãy. Trong lúc di chuyển xuống, Cảnh Tu Bạch kín đáo trao cho Trì Tâm một cái nhìn đầy hàm ý.

 

Hiểu rõ ý đồ, Trì Tâm nắm chặt chiếc bánh bao vẫn còn ấm nóng trong tay, nhanh chóng tiếp cận viên cảnh vệ.

 

Cô vờ như không để ý đến gương mặt đang ửng đỏ của hắn, khẽ cất lời:

 

"Anh cảnh vệ, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu..."

 

Viên cảnh vệ lập tức hiểu ý: "Cô muốn đi vệ sinh, phải không?"

 

Trì Tâm cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu.

 

Viên cảnh vệ gật gù vẻ thông cảm: "Vậy cô cứ về phòng đi, nhanh chóng giải quyết rồi đến nông trường. Đừng để bất kỳ ai nhìn thấy. Cô nhớ đường đến nông trường chứ? Hôm nay đã là ngày thứ hai cô làm việc ở đó rồi mà."

 

Trì Tâm mỉm cười đầy biết ơn: "Tôi nhớ rõ đường đi. Cảm ơn anh."

 

Vừa dứt lời, cô quay người lao nhanh về phía phòng giam, dáng vẻ vội vã đến mức đáng tin. Viên cảnh vệ nhìn theo bóng cô khuất dần với ánh mắt ngây dại, mãi đến khi Úc Tương ho khan một tiếng cảnh báo, hắn ta mới giật mình quay lại thực tại.

 

"Cứ đi chậm một chút, cô ấy hẳn sẽ kịp theo kịp thôi." Hắn nói với nhóm tù nhân còn lại.

Mèo Dịch Truyện

 

Ba người còn lại lặng lẽ trao đổi với nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Trì Tâm hiểu rõ, với cái tốc độ "rùa bò" mà ba đồng đội đang cố tình duy trì để câu giờ, cô chắc chắn không tài nào đuổi kịp.

 

Nhưng chính nhờ vậy, cô mới có cơ hội thực hiện kế hoạch của riêng mình.

 

Khi nhóm tù nhân đã xuống gần hết, Trì Tâm bám vào lan can, khéo léo trèo ra khỏi hàng rào bảo vệ.

 

Nhìn xuống từ độ cao sáu tầng, cô thận trọng cân nhắc tình hình, nhận thấy kế hoạch vẫn khả thi. Hít một hơi sâu, cô cẩn thận trườn người xuống, nhắm đến lan can tầng năm, buông tay và tiếp đất nhẹ nhàng.

 

Cứ thế, từng tầng một, Trì Tâm thoăn thoắt leo xuống mặt đất.

 

Lời của hai tù nhân lắm điều hôm qua lại vang vọng trong đầu cô: "Vượt qua bức tường đó là đến."

 

Ban đầu, Trì Tâm không rõ đó là bức tường nào, còn lo mình sẽ đi sai hướng. Nhưng khi vừa chạm tới tầng trệt, cô đã nhìn thấy một bức tường đá kiên cố chắn ngang con đường dẫn ra bên ngoài.