Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 415



 

Chiều cao của bức tường đủ khiến người thường phải chùn bước, nhưng đối với cô, đó không phải là một thử thách.

 

Sau khi ước lượng khoảng cách, Trì Tâm lùi lại vài bước, khom người thành một tư thế của loài báo săn mồi sắp vồ. Cô lao vút lên, bật nhảy ngay trước khi chạm tường, vươn tay bám chắc vào đỉnh tường rồi nhẹ nhàng vọt qua.

 

"Đây chính là khu Đông."

 

Trì Tâm quan sát xung quanh. Cấu trúc nơi này giống hệt khu Tây, nhưng vì vắng bóng tù nhân lẫn cảnh vệ, nơi đây chìm trong sự yên tĩnh lạ thường, như thời điểm họ mới đặt chân lên hòn đảo này. Tiếp tục đi dọc con đường, tầm nhìn của cô dần mở rộng khi cô leo lên một ngọn đồi nhỏ. Từ vị trí này, qua những tán cây thưa thớt, cô nhìn thấy mặt biển lấp ló ở tận phía xa.

 

Và, trên đường chân trời, một phần của tháp khoan dầu đồ sộ đã hiện ra.

 

"Quả nhiên có mỏ dầu!"

 

Tim Trì Tâm đập thình thịch, cô lưỡng lự giữa việc tiến tới kiểm tra và quay lại báo tin cho đồng đội.

 

Cuối cùng, cô quyết định quay về.

 

Trên địa bàn thuộc quyền quản lý của nhà tù, mọi hành động đều tiềm ẩn nguy cơ bị phát hiện. Để đảm bảo an toàn, tốt nhất là bàn bạc với mọi người trước khi hành động.

 

Ước lượng khoảng cách từ mỏ dầu đến nhà tù, Trì Tâm tính toán rằng hành trình đi và về sẽ tốn ít nhất nửa ngày, ngay cả khi cô di chuyển với tốc độ nhanh nhất.

 

Mèo Dịch Truyện

Vừa định quay đầu, cô bất chợt nghe thấy tiếng ngựa hí đầy đau đớn vọng lên từ chân đồi.

 

Trì Tâm cúi thấp người nhìn xuống, bắt gặp một cảnh vệ đang cầm roi quất liên hồi vào một con ngựa đen cường tráng bị trói tại bãi chăn thả.

 

Con ngựa điên cuồng vùng vẫy, hai chân trước cào xé không khí trong vô vọng, nhưng sợi dây thừng siết chặt cổ đã giam hãm mọi nỗ lực thoát thân của nó. Những vết roi hằn sâu trên tấm thân đen bóng, từng dòng m.á.u đỏ sẫm rỉ ra thành vệt.

 

Quất roi đến khi mỏi nhừ tay, viên cảnh vệ hằn học nhổ một bãi nước bọt cáu bẩn, rồi quay lưng bỏ đi. Trì Tâm chần chừ chỉ một thoáng, sau đó quyết định nhảy xuống chân đồi.

 

Con ngựa đen đang cúi thấp đầu l.i.ế.m láp vết thương trên chân trước. Lưng nó chằng chịt những vết roi hở miệng, mỗi khi nó cử động, m.á.u tươi đặc quánh lại trào ra.

 

Vừa nghe thấy tiếng động lạ, nó lập tức ngẩng phắt đầu, đôi mắt sắc lạnh như dã thú lập tức khóa chặt lấy Trì Tâm.

 

Trì Tâm khẽ sững người.

 

Ánh mắt ấy không chỉ dữ tợn mà còn ẩn chứa một vẻ thông minh khác thường, như thể đó là cái nhìn của một sinh vật có trí tuệ vượt bậc.

 

"Đừng sợ." Cô chậm rãi giơ lọ thuốc sát trùng trong tay, giọng nói nhẹ nhàng như xoa dịu."Ta đến để giúp ngươi. Vết thương này nếu không xử lý sẽ bị nhiễm trùng nghiêm trọng, ngươi sẽ rất đau đớn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dưới ánh mặt trời, bộ lông đen bóng loáng của nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trong khi bờm và bốn chân lại trắng tinh khôi như tuyết. Một con ngựa trưởng thành tuyệt mỹ đến khó tin.

 

Càng tiến lại gần, Trì Tâm càng thêm mê mẩn vẻ đẹp và sự kiên cường của nó.

 

Con ngựa chăm chú quan sát cô, sau đó khẽ cúi đầu, hít mạnh một hơi.

 

Một giọng nói trầm đục, khàn khàn, vang vọng trực tiếp trong tâm trí cô: "Cô gái, ngươi không phải là tù nhân ở nơi này."

 

"Không phải." Trì Tâm đáp, giọng vẫn nhẹ nhàng."Ta cũng giống ngươi, đều là kẻ bị giam hãm tại chốn này. Đừng sợ, ta chỉ muốn chữa trị vết thương cho ngươi thôi."

 

Lời nói của cô dường như chạm đến một điểm yếu sâu kín trong con ngựa. Nó khẽ thu chân, từ từ quỳ xuống đất, ánh mắt không rời khỏi Trì Tâm.

 

Nhìn thấy cô tiến đến gần, bôi thuốc sát trùng lên vùng cổ bị thương, nó giật mạnh đầu vì đau đớn tột cùng, nhưng vẫn cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng rên rỉ.

 

Trì Tâm càng thêm ngạc nhiên tột độ.

 

Con ngựa này, rốt cuộc đã thông minh đến mức nào?

 

Cô tiếp tục thoa thuốc lên lưng nó, nơi cơ bắp cuồn cuộn lộ rõ dưới lớp lông đen bóng mượt.

 

"Cảm ơn cô." Giọng nói trong tâm trí cô trở nên dịu dàng hơn.

 

"Không có gì." Trì Tâm khẽ đáp, tay vuốt ve bờm nó. "Cậu đến hòn đảo này từ khi nào?"

 

"Từ khi tôi sinh ra." Con tuấn mã trầm giọng nói. "Họ g.i.ế.c mẹ tôi, nhưng người đàn ông có mái tóc trắng đã giữ tôi lại, nói rằng tôi không giống những con ngựa khác."

 

Trì Tâm khẽ ngừng tay, giả vờ thản nhiên hỏi:

 

"Người đàn ông có tóc trắng đó cũng nói chuyện với cậu như tôi sao?"

 

"Câu hỏi này, sao cô không trực tiếp hỏi tôi?"

 

Giọng nói ấy...

 

Đôi mắt Trì Tâm nheo lại đầy cảnh giác. Con ngựa đen đang nằm yên lập tức bật dậy, đôi mắt ánh lên vẻ đề phòng, nhìn chằm chằm về phía sau cô.