Dù trong lòng đầy mâu thuẫn, viên cảnh vệ vẫn dẫn họ đi.
Anh ta không quay đầu lại, bước chân vội vã, như thể không dám nhìn thêm.
Phía sau, bốn người trao đổi ánh mắt ngầm.
Làm gì bây giờ?
Chờ xem thế nào.
Cảnh Tu Bạch đáp lại bằng một cái nhìn đầy điềm tĩnh.
Trì Tâm khẽ gật đầu, vẻ ngoài vẫn điềm nhiên, nhưng lòng đã sẵn sàng đối phó với bất kỳ diễn biến nào.
Họ không đi qua bức tường mà Trì Tâm đã trèo hôm trước. Thay vào đó, trước mắt họ hiện ra một cánh cổng sắt khổng lồ, quấn đầy dây điện chằng chịt, và một ổ khóa công nghiệp ngoại cỡ chốt ngang cánh cổng.
"Đến nơi rồi."
Viên cảnh vệ vội vã tháo khóa, ánh mắt hắn đầy cảnh giác khi chờ đợi họ bước qua.
Ngay khi bốn người vừa bước qua cánh cổng sắt, viên cảnh vệ đã nhanh chóng đóng sập nó lại, động tác thoăn thoắt như thể đang giam cầm một đàn dã thú khát máu.
"Vội vã đến thế? Phía sau có ma đuổi sao?" Úc Tương không nhịn được buông ra một câu trêu chọc.
Cảnh Tu Bạch dừng bước, giọng anh trầm xuống, mang theo một tiếng thở dài nặng nề:
"Ma quỷ thì không, nhưng những kẻ như ác quỷ... e là không ít đâu."
Trì Tâm ngước nhìn, chỉ thấy trên những tầng lầu tối đen, vô số đôi mắt đỏ ngầu lóe lên, sắc lạnh như mắt sói đói, săm soi bọn họ như những con mồi vừa lạc vào bầy dã nhân.
"Nhìn xem, chúng ta có gì đây? Bốn món hàng tươi rói!" Một giọng khàn khàn vang lên từ tầng trên, kéo theo tiếng reo hò phấn khích và những lời cợt nhả đầy tục tĩu.
"Lại còn hai cô gái xinh đẹp nữa chứ! Ôi chao, phải chăng Đấng Tối Cao đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi và ban tặng thiên đường xuống chốn trần ai này?”
Úc Tương nhăn mặt, như thể vừa nuốt chửng một quả trứng thối rửa.
"Cái quái gì đây?"
"Có lẽ sau khi nhận ra không thể tẩy não được chúng ta, quản giáo đã quyết định dùng một phương pháp khác để bẻ gãy ý chí kháng cự." Cảnh Tu Bạch điềm tĩnh đáp lời.
Trì Tâm quay sang nhìn Cảnh Tu Bạch, trên mặt thoáng hiện một nụ cười đầy mỉa mai. Hai người trao đổi ánh mắt, cùng thấu hiểu sự trớ trêu trong tình cảnh này.
Trong hàng trăm phương cách gây khó dễ, kẻ đó lại chọn một biện pháp vô dụng nhất.
Trì Tâm khẽ lầm bẩm: "Vậy thì hãy xem, hắn đã chọn được những tên tay sai lợi hại đến mức nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khu Đông, quả thực là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Dù kiến trúc của Khu Đông giống hệt Khu Tây, nhưng ở đây, không một ai chịu ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng giam. Đám tù nhân chen chúc nhau trên các lan can, reo hò, la hét điên cuồng khi thấy bốn gương mặt mới, tạo nên một bầu không khí hỗn loạn tựa một đấu trường ngầm.
"Còn có một gã đẹp trai nữa kìa!" Một giọng cười khùng khục vang lên, đầy vẻ thèm thuồng.
"Mau gọi Trần Béo dậy đi! Món ngon của hắn đã đến rồi!"
"Thế còn hai cô nàng kia thì sao? Chúng ta đông đúc thế này, làm sao mà chia cho đủ?"
"Đồ ngu! Có Đại ca ở đây, đến lượt mày chen chân sao?”
Những lời tục tĩu không ngừng vang vọng, như một bầy ruồi bọ vỡ tổ vây quanh.
Úc Tương giả vờ bịt tai, giọng nói tràn đầy khinh miệt:
"Sao tôi nghe toàn tiếng ruồi nhặng vớ vẩn thế này? Có giỏi thì xuống đây mà đối đầu trực diện, đám phế vật chỉ biết sủa bậy thì câm miệng hết đi."
Lời khiêu khích được anh ta cố ý nói lớn, vang vọng khắp cấu trúc hình trụ khổng lồ, khiến tất cả đều nghe thấy rõ mồn một.
Không khí vốn đang ồn ào hỗn loạn đột nhiên chìm vào im lặng tuyệt đối.
Úc Tương thản nhiên bước ra giữa khoảng sân trung tâm, nói với vẻ lười nhác:
"Đơn giản thôi, muốn giải quyết thì giải quyết ngay tại đây. Kẻ nào đủ bản lĩnh, cứ xông lên, bất kể bao nhiêu."
Lời vừa dứt, vẻ khinh thường đã lộ rõ mồn một trên gương mặt anh ta.
Trì Tâm không nhịn được bật cười khẽ, cô lắc đầu hỏi:
"Cậu ta đang làm cái quái gì thế?"
Mèo Dịch Truyện
"Có lẽ... muốn giải quyết đám này một cách gọn gàng?" Khương Từ Quân ngập ngừng đưa ra một suy đoán.
Cảnh Tu Bạch không nói gì, chỉ dõi theo Úc Tương đang khiêu khích đám phạm nhân như thể chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ. Trong lòng bàn tay anh, một quầng sáng xanh lam nhạt màu đang dần ngưng tụ.
Trì Tâm lập tức nhận ra, cô vội ấn nhẹ tay anh xuống:
"Đừng để lộ ra. Có bất kỳ chuyện gì, cứ để tôi xử lý."
Cảnh Tu Bạch thoáng sững sờ, anh nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Trì Tâm, đôi môi khẽ mấp máy:
"Không sao đâu."
"Tôi không cần đến anh." Trì Tâm nhấn mạnh từng lời, đoạn cô quay sang nhìn về phía Úc Tương.