Những lời của Úc Tương đã thực sự khiến đám tù nhân sôi sục.
Tiếng la ó, chế nhạo hòa lẫn tiếng thét giận dữ, như muốn xé toạc không gian tĩnh lặng.
"Thằng nhóc nhà giàu, cút về mà b.ú sữa mẹ đi!" "Chờ bị đánh gãy răng rồi thì đừng có hòng khóc lóc cầu xin!" "Giết quách hai thằng đàn ông này đi cho khuất mắt!" Giữa lúc đám đông đang gào thét điên cuồng, Trì Tâm nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía cầu thang.
Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông đầu trọc lốc, râu quai nón rậm rì đang dẫn theo một nhóm phạm nhân khác từ trên tầng đi xuống. Vừa nhìn thấy hắn, đám đông lập tức im bặt, rồi sau đó bùng lên những tiếng reo hò dữ dội:
"Đại Quang! Đại Quang đã đích thân xuất chiến rồi!"
"Đối phó một tên nhãi nhép, có cần Đại Quang phải đích thân ra mặt sao?”
"Không sao cả! Mau nghiền nát tên ngạo mạn này thành từng mảnh!"
Úc Tương nhướng mày, ánh mắt dò xét gã đàn ông vạm vỡ trước mặt, vẻ mặt lộ rõ sự tò mò:
"Nghe nói, anh cũng có chút tiếng tăm ở đây à?"
Đại Quang nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười khẩy đầy ẩn ý:
"Không dám nhận. So với một thiếu gia dám công khai tuyên chiến với cả Khu Đông như cậu, tôi nào dám nhận gì."
Úc Tương gật đầu như tán thành:
"Vậy thì hãy gọi kẻ nào thực sự có tiếng tăm ra đây. Tôi không có thời gian để lãng phí với hạng vô danh tiểu tốt."
Lời nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào bầu không khí đang căng như dây đàn. Trì Tâm khẽ thở dài, bất lực đưa tay che mặt.
Mặt Đại Quang lập tức tối sầm. Hắn quay đầu, vung tay ra hiệu lạnh lùng.
Ngay lập tức, bốn tên phạm nhân vạm vỡ khác đồng loạt tiến lên, bao vây Úc Tương từ cả bốn phía.
"Muốn vượt qua ta, thì hãy tự mình chứng tỏ bản lĩnh." Đại Quang lạnh lùng tuyên bố.
Bốn kẻ đó đồng loạt tấn công!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm khẽ giật mình, bản năng thôi thúc cô bước lên phía trước, nhưng Cảnh Tu Bạch đã nhanh tay giữ cô lại.
"Đừng đi." Anh nói, giọng trấn an: "Úc Tương có khả năng tự giải quyết được."
"Nhưng..." Đối phương có đến tận năm người lận!
Cảnh Tu Bạch chỉ lắc đầu nhẹ, ánh mắt anh vẫn chăm chú dõi theo:
"Cứ để cậu ta trút bỏ chút bức bối trong lòng."
Trì Tâm vừa định phản ứng thì một tiếng hét thảm thiết vang lên, xé toạc sự tĩnh lặng. Cô vội quay đầu nhìn lại, không ngờ người vừa thét lên lại không phải là Úc Tương, mà chính là một trong bốn tên đàn ông vạm vỡ vừa vây công anh ta.
Giữa vòng vây, Úc Tương linh hoạt né tránh, khuôn mặt đanh lại. Mỗi cú ra đòn của anh đều nhanh gọn và dứt khoát, tiếng gió xé không khí, va đập cơ bắp tựa như sắt thép. Trì Tâm chưa từng chứng kiến anh chiến đấu mạnh mẽ và dứt khoát đến vậy.
Mèo Dịch Truyện
"Kẻ quản ngục ném chúng ta vào đây, điều đầu tiên cần làm là thị uy. Úc Tương muốn xung phong, cứ để cậu ta làm." Cảnh Tu Bạch khẽ nói: "Hơn nữa, bấy lâu nay... cậu ta thật sự không vui. Đây cũng là một cơ hội để cậu ta giải tỏa bức bối."
Trì Tâm liếc nhìn Úc Tương. Anh đã hạ gục hai tên, hai kẻ còn lại cũng đang chật vật chống đỡ. Những tiếng hò hét chế nhạo ban đầu từ đám phạm nhân giờ đây chuyển thành những tràng cổ vũ sôi động:
"Đánh! Đánh đi!"
"Hạ gục hắn ta!"
Cô chợt nghĩ: "Có phải Úc Tương đang cảm thấy mình vô dụng?"
Cảnh Tu Bạch khẽ thở dài, như ngầm thừa nhận điều đó.
Nhìn Úc Tương hạ nốt hai kẻ còn lại, rồi lao thẳng vào gã đàn ông đầu trọc, râu quai nón, kẻ dẫn đầu đám đông, lòng Trì Tâm không khỏi phức tạp.
Trong nhóm, Úc Tương dường như là người ít nổi bật nhất. Chiến đấu có Trì Tâm, chiến lược có Cảnh Tu Bạch, trị liệu có Khương Từ Quân. Anh gần như không có vị trí riêng, điều này khiến cô suýt quên rằng trong kịch bản gốc, anh từng là nam thứ với hào quang không hề thua kém nhân vật chính, người đã cứu nữ chính khỏi hiểm nguy bằng ý chí và lòng dũng cảm phi thường.
Úc Tương từng là một người rạng rỡ, luôn mang đến tiếng cười cho mọi người, ngay cả trong những thời khắc tăm tối nhất. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh dường như không thể chấp nhận việc mình trở thành gánh nặng. Thậm chí với một cơ thể bình thường, anh vẫn gia nhập đội để chứng minh giá trị của bản thân.
"Chúng ta đã quá thờ ơ với anh ấy." Trì Tâm khẽ thì thầm, giọng mang chút day dứt.
"Nếu cậu ta thật sự để tâm đến những lời đó, cậu ta đã không phải là Úc Tương." Cảnh Tu Bạch nhẹ nhàng đáp. "Cậu ta muốn tự mình chứng minh giá trị, chứ không tìm kiếm lòng thương hại từ người khác."