Ánh mắt gã đàn ông chợt co rút lại, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng hắn cố giữ bình tĩnh để người ngoài không nhận ra. Bắp tay gồng cứng, run rẩy từng đợt, mãi sau mới nghẹn giọng hỏi:
"Ngươi là ai? Mau báo tên!"
Câu hỏi của hắn ta khiến đám đông xung quanh ồ lên một trận.
"Đại ca hỏi tên con nhóc đó sao?”
"Không lẽ đại ca đã nhìn trúng cô ta rồi?"
"Chỉ là một đứa con gái thôi mà, sao phải làm lớn chuyện đến vậy? Đại ca mau nghiền nát chúng đi, dám thách thức chúng ta thì phải cho chúng biết tay... "
Trì Tâm khẽ đảo mắt một vòng, giữa dáng vẻ bình thản lại pha chút linh động và tinh nghịch, trông càng phù hợp với độ tuổi của cô hơn.
"Ngươi hỏi tên ta, nghĩa là thừa nhận ta là đối thủ của ngươi đúng không?" Cô cố ý hỏi, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh quái.
Kẻ vạm vỡ hít sâu một hơi, trong lòng cay đắng như nuốt phải ngàn viên hoàng liên, chẳng thể thốt nên lời. Hắn ta nào phải không muốn ra tay ngay tức khắc, nhưng cứ như bị một sợi xích vô hình gông cùm. Cú đ.ấ.m của hắn ta chẳng cách nào xuyên qua bàn tay mảnh mai kia, cứ như thể trước mặt hắn là một bức tường đồng vách sắt, không thể lay chuyển. Hắn ta cố gắng giữ giọng điệu bình ổn: "Ta tôn trọng những đối thủ dám phản kháng."
Ngay lập tức, hắn ta bắt gặp khóe môi cô gái khẽ cong lên một nụ cười. Đối với những người khác, nụ cười ấy có thể quyến rũ lạ thường, nhưng trong mắt hắn ta lại tràn đầy vẻ châm chọc đến khó chịu.
"Trước khi hỏi tên người khác, chẳng phải nên tự giới thiệu trước sao?" Giọng cô thản nhiên mang theo ý khiêu khích, khiến đám đông xung quanh càng thêm xôn xao, không hiểu sao thủ lĩnh của họ lại không ra tay dứt khoát.
Không còn lựa chọn nào khác, gã đàn ông nén giận đáp: "Tôi là Diêm Lâm.”
Trì Tâm khẽ gật đầu: "Tôi là Trì Tâm." Đám đông lại xì xào bàn tán: "Thủ lĩnh hỏi tên con nhóc đó thật luôn à? Chẳng lẽ đã bị cô ta mê hoặc rồi?"
Nghe thấy những lời đó, Trì Tâm không muốn dây dưa thêm, cô rút tay lại trước.
Ngay khi cô thu tay, Diêm Lâm không kịp phản ứng, mất đà chúi thẳng về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"RẦM."
Cú đ.ấ.m của anh ta giáng mạnh xuống mặt sàn bê tông, để lại một vết nứt lớn và sâu hoắm.
"Anh to con thế này, đừng phí sức đ.ấ.m xuống đất nữa." Úc Tương từ phía sau ló ra, mặt mày hớn hở: "Đứng dậy đi! Khí thế vừa nãy đâu rồi? Mau lên nào!" "Im đi." Khương Từ Quân chẳng chịu nổi, hừ một tiếng rồi khẽ đẩy Úc Tương.
"Có gì mà phải sợ, chị Trì của chúng ta xử lý hạng tầm thường này chẳng phải quá dễ dàng sao?" Úc Tương lè lưỡi, làm mặt quỷ nhưng cũng nhanh chóng tập trung quan sát tình hình.
Những hành động bất thường của Diêm Lâm khiến đám đông bắt đầu nghi ngờ, dù trước giờ anh ta luôn là kẻ có uy quyền nhất ở đây.
Hơi thở của Diêm Lâm dần trở nên nặng nề. Anh ta ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, ánh nhìn hướng thẳng về phía Trì Tâm, gương mặt càng lúc càng vặn vẹo.
"Cô... khá lắm." Anh ta gằn từng chữ, giọng khàn đặc như tiếng thú gầm gừ. "Đã là một cuộc đấu công bằng, theo tinh thần võ đạo, chúng ta cần cúi chào đối thủ trước." Anh ta tiếp lời, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai.
Trì Tâm hơi nhướng mày, thấy anh ta rõ ràng muốn gây chuyện, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản: "Được thôi."
Cô nhớ lại những cảnh trong phim về nghi thức chào của các võ sĩ, thẳng người và cúi nhẹ đầu, như thể hiện sự tôn trọng đối phương.
Ngay khi cô vừa cúi xuống, một luồng gió lạnh từ trên cao ập tới.
Ánh mắt Trì Tâm sáng lên, cô không đứng thẳng lại mà dứt khoát vung chân phải ra sau, quét một đường vòng cung mạnh mẽ.
"RẦM!" Chân cô đập thẳng vào cú đ.ấ.m lao tới của Diêm Lâm, tạo nên một tiếng động vang dội. Cả hai như những tâm chấn bùng nổ, bụi đất cuộn trào, sóng xung kích lan tỏa khiến những người đứng gần phải lùi lại vài bước.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người trong sự kinh ngạc tột độ.
Mèo Dịch Truyện
Nếu như lúc trước hành động ngăn chặn cú đ.ấ.m của Diêm Lâm quá nhanh khiến những người xung quanh không kịp nhìn rõ, lầm tưởng rằng anh ta cố tình che giấu thực lực, thì lần va chạm vừa rồi đã diễn ra ngay trước mắt, rõ ràng không thể phủ nhận được.