Trong khi rơi xuống, Trì Tâm điều chỉnh tư thế, biến hướng lao thẳng về phía anh ta như một tên lửa đạn đạo.
Với một cú đáp mạnh mẽ, cô khụy gối thẳng xuống, trọng lượng cơ thể cô cộng thêm lực rơi từ trên cao phá nát cẳng chân của Diêm Lâm, khiến chúng lún sâu vào nền đất.
"AAAAA——!"
Tiếng thét đau đớn của Diêm Lâm vang vọng trong đêm.
Trì Tâm ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ba người đồng đội đang đứng từ xa quan sát.
Cô nở nụ cười thanh thoát, cất tiếng: "So với trực thăng và phi thuyền, thế này vẫn kém xa." Ba người hiểu ý cô, nhưng vẫn không nhịn được mà cười gượng gạo.
"Lúc này mà còn nghĩ tới mấy thứ đó?"
Trì Tâm tựa tay lên vai Diêm Lâm để đứng dậy, định thu người lại. Nhưng trước khi cô kịp rời đi, một cơn lốc khác bất ngờ bùng lên, lại kéo cô ngược lên!
Cô phản xạ cực nhanh, vung tay tóm lấy cổ Diêm Lâm.
"Cô điên rồi!" Anh ta gào thét trong hoảng loạn.
"Có phúc thì cùng hưởng chứ!" Cô gằn giọng.
Cả hai bị cuốn lên không trung, dù Diêm Lâm vùng vẫy tuyệt vọng thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Trì Tâm.
Anh ta buộc phải kiềm chế lực lốc xoáy của mình, khiến cả hai rơi tự do về phía tầng sáu. Khi va chạm, Trì Tâm nhẹ nhàng lăn vài vòng để giảm chấn động, rồi nhanh chóng đứng dậy, trong khi Diêm Lâm thì ngã khuỵu, suýt rơi khỏi ban công.
Vô số phi đao gió sắc bén xuất hiện, lao về phía Trì Tâm từ mọi hướng.
Cô không do dự, uyển chuyển lách mình né tránh, thực hiện hàng loạt cú lộn ngược. Dù số lượng phi đao gió nhiều đến mức kinh ngạc, không một lưỡi nào chạm được vào cô.
Mèo Dịch Truyện
Khi đợt tấn công giảm bớt, Trì Tâm tận dụng đà lướt trên mặt sàn, thu hẹp khoảng cách với Diêm Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tích tắc, cô bật người đứng thẳng dậy trước mặt anh ta, ánh mắt sắc lạnh, mái tóc đen bay lượn.
Anh ta lùi lại, nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt. Nhưng chưa kịp chạy trốn, cổ áo anh ta đã bị cô túm chặt, nhấc bổng cả thân hình to lớn rồi đập mạnh xuống lan can tầng sáu.
Trì Tâm thở hổn hển, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh ta: "Bây giờ, có thể nói chuyện được chưa?"
Lời nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bàn tay của cô lại siết chặt thêm, từng chút một ấn cơ thể Diêm Lâm lún sâu hơn xuống lan can. Cơ thể Diêm Lâm căng cứng, sự kinh hoàng vì bị treo lơ lửng khiến anh ta không còn để ý rằng phía dưới có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi. Anh ta nhắm mắt gào thét tuyệt vọng: "Nói! Nói! Cô muốn nói gì cũng được!"
"Biết vậy thì đã không mất công tốn bao nhiêu thời gian." Trì Tâm khẽ lẩm bẩm, sau đó buông tay hờ hững.
Khi hai người họ xuống dưới, tất cả những phạm nhân xung quanh đều nhìn với ánh mắt kinh hoàng xen lẫn kính nể.
Tên Gầy Gò, kẻ từng gây rắc rối với Úc Tương, lúc này co rúm lại phía sau người khác. Chưa đầy một lúc, anh ta bị ai đó túm cổ áo, ném thẳng đến trước mặt Trì Tâm. Bị ánh mắt của Trì Tâm lướt qua, anh ta cố nặn ra một nụ cười méo mó, còn khó coi hơn cả đang khóc: "Nữ... nữ nhân này..."
"Gọi ai là nữ nhân hả?!" Úc Tương vừa chạy đến đúng lúc nghe được câu này, lập tức nổi giận.
"Vị... vị Chiến thần này!" Tên Gầy Gò vội vàng sửa lời, suýt chút nữa cắn phải lưỡi. Anh ta nhìn Trì Tâm, rồi lại nhìn Úc Tương, nở một nụ cười nịnh bợ: "Cả vị thiếu gia này nữa, tôi đúng là miệng chó không mọc ngà voi, xin các vị đại nhân rộng lượng bỏ qua, coi tôi như một cơn gió thoảng đi."
Úc Tương khẽ hừ một tiếng, ngẩng cao đầu đầy vẻ kiêu ngạo.
"Được rồi." Trì Tâm bật cười, liếc nhìn anh ta một cái.
Những phạm nhân này, so với việc làm vật thí nghiệm luyện tập, có lẽ làm đồng minh sẽ hữu ích hơn.
Diêm Lâm cúi đầu, thân hình cao lớn của anh ta khom xuống, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngạo mạn ban đầu. Anh ta vốn nghĩ mình sẽ nhận được ánh mắt khinh bỉ từ mọi người, nhưng không ngờ...
"Đại ca, anh là người điều khiển nguyên tố à? Có thể điều khiển gió sao? Sao không nói sớm vậy?”
"Đại ca đã cố hết sức rồi. Cô... vị Chiến thần kia, đúng là một thực thể không thể đối địch, bọn tôi hiểu mà."