"Không sao đâu, đại ca.
Thua trước cô ấy không phải chuyện đáng xấu hổ." Thực lực của Trì Tâm lúc nãy đã được mọi người chứng kiến.
Đối mặt với Diêm Lâm, người đã sống sót sau khi đấu với cô, phần lớn họ đều bày tỏ sự thấu hiểu.
Điều này khiến Diêm Lâm sững sờ, và đúng lúc đó, Trì Tâm bước tới, vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, nâng gương mặt thanh tú lên nhìn anh ta: "Có chỗ nào nói chuyện được không?” Diêm Lâm nhìn chằm chằm Trì Tâm, trong đầu nhớ lại hình ảnh cô giữ chặt lấy anh ta không để anh ta rơi xuống. Dưới lớp da rám nắng, gương mặt anh ta khẽ ửng đỏ: "Có." Đàn ông vốn dĩ dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nguyên thủy.
Đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp, mạnh mẽ, nhanh nhẹn và có nguyên tắc như vậy, Diêm Lâm chỉ còn nhớ đến cuộc chạm trán nảy lửa giữa hai người, hoàn toàn quên mất nguyên nhân dẫn đến trận đấu.
Trì Tâm không bận tâm đến những suy nghĩ phức tạp của anh ta, cô cùng đồng đội bước vào một tòa nhà.
"Đây là nhà ăn sao?” Sau khi bước vào một không gian rộng lớn, Trì Tâm quan sát xung quanh.
"Đúng, đúng vậy." Tên Gầy Gò lập tức đáp lời: "Chỗ này lớn hơn phòng giam nhiều, đủ chứa tất cả mọi người."
Trì Tâm gật đầu, quay sang nhìn Cảnh Tu Bạch.
Cô thản nhiên ngồi xuống một vị trí, ngay lập tức cảm nhận được bên cạnh có một cái bóng lớn đổ xuống. Quay đầu lại, cô nhìn thấy khuôn mặt Diêm Lâm đầy nghiêm nghị.
Trì Tâm không để ý, tiếp tục công việc phân tích của mình.
"Dựa theo lời Trì Tâm vừa nói, chúng ta đều là những kẻ đồng cảnh ngộ. Chỉ có cách phản kháng ban quản lý nhà tù, chúng ta mới tìm được con đường sống." Cảnh Tu Bạch gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn: "Theo phản ứng của mọi người lúc nãy, chắc các vị đều cảm nhận được một sự kiểm soát vô hình nào đó, đúng không?”
"Đúng vậy." Tên Gầy Gò gật đầu lia lịa: "Chúng tôi đều từng có cảm giác này, mỗi khi muốn phản kháng hay nghĩ đến điều gì đó tương tự, luôn có một mệnh lệnh tinh thần vang lên trong đầu. Tôi không nhớ nó nói gì, chỉ biết là yêu cầu chúng tôi đừng chống đối."
"Vậy các anh không thể kháng cự lại sao?" Trì Tâm hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của cô, tên Gầy Gò lập tức trở nên càng thêm cung kính: "Thưa Chiến thần... phần lớn thời gian chúng tôi không thể chống lại, nhưng vẫn tốt hơn đám nhát gan ở khu Tây."
"Lời này nghĩa là sao?" Úc Tương thắc mắc.
"Thực ra, ban đầu Đông Lỗ Bảo có bốn khu, dân số cũng đông hơn hiện giờ rất nhiều." Diêm Lâm lên tiếng, giọng anh ta trầm thấp: "Nhưng không biết từ lúc nào, tất cả chúng tôi rơi vào một trạng thái giống như bị mê man, mất phương hướng. Khi tỉnh lại, số lượng đã giảm đi một nửa."
"Giám ngục nói, những kẻ đó định vượt ngục, nên đã bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ." Gã Gầy Gò ngắt lời: "Nhưng chúng tôi linh cảm có điều bất thường."
Diêm Lâm tiếp lời: "Từ ngày hôm đó, Đông Lỗ Bảo chỉ còn lại hai khu vực. Những người như chúng tôi, dám nghi ngờ cái 'giấc mơ' đó và không tuân lệnh, đều bị đẩy sang khu Đông. Còn những kẻ tin tưởng tuyệt đối vào giám ngục thì được đưa sang khu Tây. Khu Đông phải làm những công việc nguy hiểm nhất, trong khi khu Tây chỉ cần trồng trọt, nghỉ ngơi cả ngày."
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm suy tư: "Ý các anh là, các anh không phải những kẻ tử tù khét tiếng như người ta đồn đại, mà chỉ vì nghi ngờ giám ngục nên mới bị lưu đày đến đây?"
"Hừ, thật ra tôi còn chẳng biết mình phạm tội gì." Gã Gầy Gò thở dài than vãn: "Tôi đang ngủ ngon lành ở nhà, thì bị người ta phá cửa xông vào, cưỡng chế bắt giữ, sau đó tống giam vào nơi này. Nhiều người trong chúng tôi đều trải qua chuyện tương tự."
"Cái gì?!" Những lời này khiến cả nhóm Trì Tâm sững sờ kinh ngạc.
Cô từng nghĩ rằng nhóm người này có thể không xấu xa như lời giám ngục nói, nhưng không ngờ họ thậm chí còn hoàn toàn không phải tội phạm.
"Đúng vậy, tôi đang bơi trong hồ thì bị bắt, họ nói tôi đầu độc nguồn nước..."
"Tôi đang nhảy dù thì bị quy kết tội cố ý cắt dây dù của người khác, mưu sát đoạt tài sản."
"Còn tôi thì..."
Những phạm nhân như vỡ òa tìm được nơi sẻ chia, họ phẫn nộ kể ra những trải nghiệm oan ức của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Diêm Lâm cũng lặng lẽ lên tiếng: "Tôi đang săn b.ắ.n trong một trang trại nhân tạo thì bị tiêm thuốc an thần khống chế. Khi tỉnh lại, tôi đã ở tòa án, với tội danh lạm dụng dược phẩm."
Trì Tâm ánh mắt hướng về anh ta.
Diêm Lâm lướt qua ánh mắt cô, khẽ nói:
"Dị năng thao túng gió của tôi... chính là từ đó mà ra."
Cố ý tiêm chất kích hoạt dị năng cho những người bình thường, rồi thông qua nhà tù chuyển họ đến các cơ sở nghiên cứu bí mật sao?
Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch nhìn nhau, trong mắt cả hai đều đọng lại vẻ nghiêm trọng.
"Chị Trì, vừa rồi chị nói có thể chống lại giám ngục, điều đó... có thật không?"
Câu hỏi của Gã Gầy Gò khiến cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía Trì Tâm, hiện rõ sự khát khao mãnh liệt nhưng pha chút ngần ngại.
"Giám ngục có dị năng điều khiển tâm trí." Gã Gầy Gò khẽ run rẩy, nói tiếp:
"Ông ta có thể thao túng suy nghĩ con người, thậm chí khiến một người hoàn toàn bình thường tự sát... Chúng tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến việc phản kháng ông ta."
"Chẳng lẽ các anh không muốn sao?" Trì Tâm hỏi lại, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao. Mọi người nhìn nhau, một khoảng lặng bao trùm, không ai dám mở lời.
"Muốn."
"Làm sao có thể không muốn được chứ?"
"Trong mơ tôi cũng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t giám ngục, rồi rời khỏi nơi giam cầm hoang tàn này..."
"Nhưng... liệu có khả thi?"
Trì Tâm giữ vẻ mặt bình thản, cô điềm tĩnh lướt ánh mắt sắc bén qua từng gương mặt, giọng nói vang lên, lạnh lẽo mà kiên quyết:
"Tôi cần một câu trả lời rõ ràng. Các anh có muốn không?"
Tất cả nín thở. "Muốn." Diêm Lâm là người đầu tiên đáp lại.
"Muốn."
"Muốn!"
Từng tiếng trả lời vang lên, hòa thành một làn sóng ý chí mãnh liệt, dội vang khắp không gian kim loại.
Những khát vọng từng bị chôn vùi sâu thẳm giờ được khơi dậy, trong bóng tối vô vọng, một tia hy vọng bùng cháy, chiếu rọi lối thoát.
Mỗi người đều khẽ run rẩy, hai bàn tay siết chặt, kể cả Diêm Lâm cũng không ngoại lệ.
"Vậy thì làm đi."
Trì Tâm đứng dậy, nở một nụ cười đầy tự tin với họ.
"Tôi không chấp nhận cam chịu cái c.h.ế.t tại đây. Tôi có thể thoát khỏi nơi này, các anh cũng vậy."