"Cút mẹ mày đi!” Ngay khi miệng Úc Tương được giải phóng, gã lập tức tuôn ra một tràng chửi rủa đầy phẫn nộ: "Lão già chó má nhà mày nghĩ mình là cái thá gì?
Trói bọn tao lên rồi tự cho mình là Chúa Trời định đoạt sinh mệnh kẻ khác à?
Tao thấy mày chẳng khác gì tên ngốc cởi quần đánh hổ — vừa vô liêm sỉ, vừa ngu xuẩn không sợ chết!
Trì Tâm, đừng bận tâm đến lão ta, xử lão già khốn nạn này ngay đi, khỏi để lão ta ở đây lải nhải đến phát ngán —" Gã chưa kịp dứt lời, Hòa Lai đã khó chịu vung tay. Một trường lực vô hình lập tức khóa chặt miệng gã, khiến gã chỉ còn phát ra những âm thanh "ửm ưm" tức tối.
Không khí trở nên gượng gạo.
Hòa Lai quay sang, ánh mắt sắc lạnh chỉ vào Khương Từ Quân:
"Cô nói đi. Nói với vị nữ thần của cô rằng hãy cứu lấy mình."
Khương Từ Quân ngước mắt lên, ánh mắt thanh tịnh và an nhiên thường ngày của cô ấy giao vào tầm nhìn của Trì Tâm.
Giữa hai người phụ nữ, tồn tại một mối liên kết khó tả. Dù đang trong tình huống hiểm nguy tột cùng, chỉ cần đối mặt với ánh mắt của Khương Từ Quân, những sóng gió trong nội tâm Trì Tâm dường như cũng được xoa dịu.
"Cô có bị thương không, Từ Quân?" Trì Tâm hỏi, giọng đầy quan tâm.
Úc Tương lập tức vùng vẫy, phát ra tiếng "ửm ưm" dữ dội. Khương Từ Quân liếc nhìn gã, giọng mềm mỏng đáp:
"Chúng tôi vẫn ổn.”
Mèo Dịch Truyện
Hòa Lai càng thêm khó chịu khi thấy họ như đang tán gẫu giữa lúc nguy hiểm.
Khương Từ Quân nhìn Trì Tâm, ánh mắt thoáng hiện vẻ áy náy:
"Lúc trước tôi và Úc Tương bị giam giữ trong cùng một không gian. Nếu chúng tôi bị chia tách, có lẽ ông ta sẽ khó bắt được chúng tôi hơn nhiều."
"Đây không phải lỗi của cô." Trì Tâm kiên quyết đáp lời: "Không gian này là do lão ta kiến tạo. Dù cô có trốn ở bất kỳ đâu, chỉ cần lão ta muốn, cô cũng không thể thoát được."
"Nói cô ta cứu các người đi, nhanh lên." Hòa Lai lạnh giọng, gắt gỏng ra lệnh cho Khương Từ Quân.
Nhưng cô ấy vẫn không thèm bận tâm đến lão ta, chỉ nhẹ nhàng nói với Trì Tâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trì Tâm, hãy làm điều mà cô cảm thấy đúng đắn. Chúng tôi tin tưởng cô."
Những lời nói ấy như một sợi dây vô hình căng chặt trái tim Trì Tâm.
Làm thế nào để cứu vãn tất cả, trong mớ hỗn độn này?
Khoảng cách giữa Úc Tương và Khương Từ Quân quá xa. Nếu cô chọn cứu một người, liệu Hòa Lai có lập tức ra tay với người còn lại không? Còn những người đang mắc kẹt trong tòa nhà đầy cạm bẫy này thì sao?
Dòng suy nghĩ căng thẳng khiến hơi thở của Trì Tâm khẽ ngưng trệ.
Đây không phải kiểu nguy hiểm mà cô từng đối mặt trước đây. Thường thì kẻ thù ngay trước mặt, cô chỉ cần đối đầu, tiêu diệt, và giành lấy thắng lợi. Nhưng giờ, mọi thứ phức tạp hơn thế nhiều.
Cô không chỉ phải lựa chọn giữa sống chết, mà còn phải đối diện với hậu quả của quyết định đó. Nếu để một nhân vật chính chịu tổn hại nghiêm trọng, không chỉ đẩy thế giới vào nguy cơ sụp đổ, mà còn khiến lương tâm cô mãi mãi bị giày vò.
Ánh mắt cô d.a.o động giữa hai người bạn.
Khương Từ Quân vẫn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và vững vàng. Úc Tương, dù bị bịt miệng, ánh mắt vẫn tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối.
Họ tin tưởng cô. Sự tin tưởng đó đè nặng lên vai cô.
Trái tim Trì Tâm run lên mãnh liệt, một tia sáng bỗng lóe lên rực rỡ trong tâm trí cô. Những dòng suy nghĩ cuồn cuộn trỗi dậy, như một ngọn sóng mãnh liệt dội vào bờ, xóa tan mọi nghi ngại bấy lâu trong cô.
Cô nhớ lại những ngày đầu khi đặt chân đến thế giới này, những hoài nghi mờ nhạt về ba người họ. Dù sự nghi ngờ không rõ ràng, những sự kiện dồn dập liên tiếp sau đó cũng không cho cô thời gian để suy tư thấu đáo.
Nhưng giờ, nhìn họ, cô cảm thấy hối hận.
Họ không phải những nhân vật vô tri, mà là những con người sống động, mang theo suy nghĩ, phán đoán, tình yêu và lòng dũng cảm riêng biệt.
Họ chính là những điểm tựa quan trọng nhất, là ý nghĩa cuộc sống của cô ở thế giới này.
Một sự thấu suốt chưa từng có đột ngột tràn ngập tâm trí cô, bàn tay khẽ run lên vì xúc động, nhưng ánh mắt lại sáng rực một cách lạ thường.
"Sao rồi, Trì Tâm?" Hòa Lai kết thúc câu nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ, như thể đang chờ một lời tuyên án.
Trì Tâm nhìn ông ta, giọng bình thản: