"Xin lỗi, ông vừa nói gì? Tôi e là mình không nghe rõ lắm."
Ánh mắt Hòa Lai trầm xuống. Ngay trước mắt ông ta, Trì Tâm dường như vừa trải qua một sự chuyển biến sâu sắc, khiến cô trở nên hoàn toàn khác lạ.
Ban đầu, khi đối diện với cảnh tượng này, sự do dự hiếm hoi hiển hiện trên nét mặt cô, minh chứng cho việc kế hoạch của ông ta đã thành công khơi dậy sự xáo động trong tâm trí cô.
"Nếu cô đồng ý một điều kiện, tôi có thể cân nhắc tha cho các người." Hòa Lai lên tiếng, cố gắng kiểm soát tình thế trước khi mọi thứ vượt quá tầm tay.
Trì Tâm khẽ cười, ánh mắt tràn đầy giễu cợt:
"Ông bỏ bao công sức cải tạo cả tòa nhà, giăng đặt vô số cạm bẫy c.h.ế.t người, chỉ để đưa tôi đến đây chỉ vì một điều kiện hời hợt như vậy sao?”
Hòa Lai cười lạnh: "Nếu không phải các người đã xâm phạm sự yên bình vốn có của tôi, thì tất cả những chuyện này đã chẳng cần phải xảy ra!"
Trì Tâm suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Thế này đi, sao ông không trả lời tôi một câu hỏi nhỏ trước?"
Hòa Lai không đáp, nhưng Trì Tâm tự mình tiếp tục: "Ông chiếm đoạt hòn đảo này, điều khiển mọi người như những con rối vô tri, là để biến họ thành vật thí nghiệm, trao đổi lấy thuốc dị năng từ phòng thí nghiệm, phải không?”
Đến nước này, cô không còn cần phải vòng vo nữa. Thay vì để nghi ngờ kéo dài, tốt hơn là hỏi thẳng để làm rõ mọi chuyện.
Không ngờ, khi ba từ "phòng thí nghiệm" vừa thốt ra, khuôn mặt Hòa Lai lập tức biến sắc một cách kịch liệt.
"Cô còn dám khẳng định mình không phải là tay sai của cái phòng thí nghiệm khốn kiếp đó sao?” Vẻ bình tĩnh thường trực trên gương mặt ông ta vụt biến, để lộ sự dữ tợn:
"Tôi đã trốn đến tận đây rồi, các người còn muốn gì nữa? Trời đất bao la này, tôi không tin chỉ mình tôi sở hữu dị năng đặc biệt đó! Tại sao các người nhất định phải truy cùng diệt tận tôi đến thế!"
Những lời gào thét đầy tuyệt vọng của ông ta khiến Trì Tâm thoáng sững sờ. Có vẻ như tình hình không giống như họ đã đoán. Cô liền truy vấn:
"Vậy dị năng của ông không phải có được từ phòng thí nghiệm đó sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng hét của Hòa Lai đột ngột im bặt. Ông ta thở hổn hển, ánh mắt găm chặt vào cô, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nhếch mép đầy cay đắng và chế giễu:
"À, vậy bây giờ các người lại có thêm một lý do chính đáng để không buông tha tôi nữa rồi? Các người nghĩ tôi đã đánh cắp thứ thuốc quý giá của các người sao?”
"Khoan đã." Trì Tâm định bước tới, nhưng một luồng laser đỏ rực đột ngột vụt qua, xé toạc không khí và cắt ngang đường cô, buộc cô phải dừng lại. Cô cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa, thậm chí có phần trấn an:
"Hòa Lai, chúng tôi thực sự không phải người của phòng thí nghiệm đó. Ngược lại, chúng tôi còn từng lầm tưởng ông có mối liên hệ mật thiết với họ. Nếu ông hoàn toàn không liên quan, vậy tại sao ông lại lừa gạt những người vô tội đến hòn đảo này? Và vì lẽ gì ông lại định kỳ cung cấp người cho phòng thí nghiệm đó?”
Câu cuối cùng vốn là một bí mật riêng cô nắm giữ bấy lâu, nhưng giờ đây cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiết lộ.
"Đến tận bây giờ còn định dùng lời lẽ dối trá để lừa gạt tôi? Các người không thấy quá muộn màng rồi sao?" Ánh mắt Hòa Lai lóe lên sự điên cuồng, giọng nói trở nên bất ổn:
"Cái gì mà lừa người, cái gì mà đưa người chứ? Các người đang rắp tâm âm mưu điều gì đây, muốn mượn danh nghĩa pháp luật để khống chế và gông cùm tôi ư? Tôi nói cho các người biết, những kẻ chỉ biết ẩn mình sâu trong lòng đất, đừng bao giờ mơ tưởng có thể kiểm soát được cả thế giới rộng lớn này!"
"Rốt cuộc ông đang lảm nhảm cái gì vậy!"
Trì Tâm bất lực, cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rối ren và khó hiểu hơn bao giờ hết. Nhưng sau những gì nghe được, cô dần nhận ra một điều: Hòa Lai có lẽ không phải là kẻ điên loạn và tàn bạo như họ vẫn tưởng, mà rất có thể đây chỉ là một sự hiểu lầm nghiêm trọng.
Cô nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt vững vàng đầy kiên định, rồi từ từ đặt khẩu s.ú.n.g năng lượng trong tay xuống đất. Giọng cô trở nên mềm mỏng, như đang trấn an một đứa trẻ lạc lối:
"Tôi thực sự không phải người của phòng thí nghiệm. Nếu ông cũng không phải, thì chúng ta không cần phải làm kẻ thù của nhau."
Cô khẽ mỉm cười: "Ông nhìn xem, tôi đã hạ vũ khí xuống rồi. Chúng ta có thể ngồi lại và nói chuyện rõ ràng được không?"
Hòa Lai nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phức tạp lóe lên một tia nghi hoặc sâu sắc pha lẫn sự cảnh giác tột độ:
Mèo Dịch Truyện
"Các người thực sự không có liên quan gì đến phòng thí nghiệm đó?"
"Tuyệt đối chân thật." Trì Tâm đáp, nhưng rồi vô thức liếc nhìn Úc Tương.