Lời nói của cô khiến Hòa Lai ngây người. Dường như ông ta có thể nhìn thấy một tương lai tươi sáng mà bản thân chưa bao giờ dám hình dung tới.
"Sống dưới ánh mặt trời..." Ông ta lầm bẩm.
Trì Tâm tiến thêm một bước, giọng nói hạ thấp, mang theo một sự dịu dàng hiếm thấy:
"Tôi nói nhiều như vậy, chỉ vì tôi thấy trong ông ánh thiện lương vẫn chưa bị bào mòn. Tâm hồn ông vẫn hướng về ánh sáng, phải không? Nếu ông không muốn, thì hãy nghĩ đến vợ mình. Bà ấy có thực sự muốn sống một cuộc đời dài đằng đẵng trong nỗi sợ hãi và sự lẩn trốn như vậy không?" Trì Tâm chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể nói những lời thuyết phục đến vậy.
Nhưng xem ra, hiệu quả thu được không hề nhỏ. Khi cô nhắc đến "vợ," lá chắn tinh thần của Hòa Lai lập tức tan rã. Ông ta dùng tay ôm mặt, không rõ là vì xấu hổ tột cùng hay nỗi đau giằng xé.
"Cô thực sự... có thể điều chế được huyết thanh sao?" Giọng ông ta yếu ớt, mang theo một tia hy vọng le lói, gần như vô vọng.
"Hiện tại tôi không thể hứa chắc với ông điều đó." Trì Tâm thẳng thắn đáp lời. "Nhưng nếu vì sợ khả năng thất bại mà không dám thử, vậy thì thành công sẽ mãi chỉ là ảo ảnh, phải không?"
Cơ thể Hòa Lai khẽ run lên. Ông ta từ từ hạ tay, ánh mắt ông ta có chút d.a.o động, lẫn lộn giữa hoài nghi và một tia hy vọng mới nhen nhóm.
Mèo Dịch Truyện
Ông ta mở miệng, định nói gì đó, nhưng một giọng nói lạnh lẽo như băng giá và quen thuộc vang lên từ phía sau:
"Vợ của ông, e là không còn cơ hội trả lời rằng bà ấy có đồng ý hay không."
Trì Tâm đứng quay lưng về phía cửa, đôi mắt cô khẽ nheo lại khi thấy vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được của Hòa Lai.
"Phí Gia Đức? Làm sao cậu ra được khỏi đó?" Hòa Lai hỏi, giọng đầy vẻ kinh ngạc tột độ.
Nghe vậy, Trì Tâm bình thản xoay người lại.
Ở phía cửa, Phí Gia Đức xuất hiện với bộ đồng phục cảnh vệ rách nát tả tơi, rõ ràng vừa trải qua một trận giao chiến ác liệt. Anh ta thở dốc hổn hển, ánh mắt tràn ngập sự căm phẫn đến tột cùng, nắm chặt thứ gì đó trong tay.
"Nơi này thật thú vị nhỉ." Phí Gia Đức nói, giọng nói đầy vẻ châm biếm sâu cay.
Hòa Lai ném cái nhìn nghi hoặc về phía Trì Tâm, rồi hỏi:
"Cô đã dùng thứ gì để hối lộ cho cậu ta, khiến cậu ta đứng về phía các người?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm chưa vội trả lời, nhưng cô không bỏ qua ánh mắt đầy vẻ khó lường của Phí Gia Đức.
"Cảnh vệ trưởng, anh không sao chứ?" Trì Tâm hỏi, giọng nói điềm tĩnh.
"Tôi không sao làm cô cảm thấy không hài lòng sao? Hay là cô mong tôi bỏ mạng tại nơi này rồi?" Phí Gia Đức đáp lại, ánh mắt tràn ngập những ẩn ý khó đoán.
Trì Tâm khẽ cau mày, trong lòng đã dần thấu rõ mọi chuyện.
Tòa nhà này đầy rẫy những cơ chế tử thần. Với những gì cô đã trải qua và chứng kiến, không thể nào thoát ly an toàn khỏi nơi đây một cách dễ dàng. Thế nhưng Phí Gia Đức không chỉ bình an vô sự mà còn tìm đến được nơi trú ẩn bí mật của Hòa Lai. Nếu nói anh ta chỉ là một cảnh vệ trưởng bình thường thì quả thật phi logic.
Hơn nữa, từ những gì cô biết được qua lời Hòa Lai, anh ta dường như không hề thực hiện những tội ác man rợ mà họ nghi ngờ. Vậy thì ai mới là kẻ chủ mưu thực sự giật dây mọi chuyện trên hòn đảo này? Dù không cần suy luận sâu, chân tướng vẫn hiển lộ.
"Quả là một sự thật đáng tiếc." Trì Tâm cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh: "Nhưng bây giờ tôi chỉ tò mò, anh đã căm ghét Hòa Lai đến mức nào mà gán ghép lên ông ấy nhiều trọng tội đến thế?"
Hòa Lai ngỡ ngàng, đôi mắt trợn trừng: "Hai người... không phải cùng một chiến tuyến sao?"
Không ai đáp lại ông ta.
Phí Gia Đức khẽ cười khẩy, giọng nói băng giá vang lên:
"Cô nhanh trí đấy, đoán được thân phận của tôi. Nhưng lại không thể suy ra động cơ sâu xa đằng sau hành động của tôi ư?"
"Tôi không có hứng thú đi sâu vào mớ lý do rối rắm của anh." Trì Tâm đáp thẳng thừng.
Phí Gia Đức nhếch mép cười khẩy, ánh mắt ngập tràn vẻ chế giễu:
"Tôi phải cảm ơn các người. Nếu không phải các người kích động cuộc nổi dậy ở Khu Đông, tôi cũng không thể dồn Hòa Lai vào bước đường cùng này."
"Cái gì?!" Hòa Lai kinh hãi tột độ, giọng lắp bắp: "Những điều mà Trì Tâm đã nói trước đó... tất cả đều là do cậu sắp đặt sao?"
"Đúng vậy." Phí Gia Đức thẳng thắn thừa nhận. Anh ta thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên hoàn toàn vô cảm, lạnh lẽo tựa như một xác c.h.ế.t được chiếu rọi dưới ánh sáng mờ ảo.