Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 448



 

"Ban đầu, tôi cẩn thận từng chút một vì sợ dị năng của ông.

 

Nhưng rồi tôi nhận ra, dù ông có sức mạnh đủ để hủy diệt thế giới, ông lại chỉ muốn sống ẩn dật.

 

Chỉ cần tôi không xâm phạm không gian riêng của ông, ông sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì." "Cậu...

 

cậu dám!..." Hòa Lai hổn hển, như thể mỗi từ đều khiến ông ta khó thở: "Tôi tin tưởng cậu đến thế.

 

Khi phỏng vấn cậu, cậu còn nói..." "Đúng vậy, ông hỏi tôi rằng nếu đã vào đây, liệu tôi có sẵn lòng sống cả đời ở đây không.

 

Và tôi đã trả lời là có." "Vậy điều gì đã khiến cậu làm ra những chuyện này!" Hòa Lai bước lên một bước, giọng đầy tuyệt vọng: "Chàng trai nhiệt huyết năm xưa đã biến đi đâu mất rồi?

 

Những gì cậu làm chẳng khác gì ác quỷ cả!" "Ác quỷ?

 

Ông nghĩ tôi muốn trở thành ác quỷ sao?" Phí Gia Đức cười lạnh, giọng nói sắc như dao: "Ngược lại, tôi căm ghét các người - những kẻ sở hữu dị năng, đến tận cốt tủy.

 

Tôi chỉ mơ được thanh trừng tất cả các người.

 

Ngay khi tôi nhận ra ông đang thao túng chúng tôi, tôi đã không còn là kẻ thanh niên ngây thơ năm ấy nữa." "Cậu..."

 

Mèo Dịch Truyện

"Các người không cần căm ghét tôi; tôi đã thấu rõ mọi chuyện. Chỉ có quỷ mới có thể tiêu diệt quỷ, và đây là lựa chọn của tôi." Phí Gia Đức lạnh lùng nói.

 

Trì Tâm lặp lại câu nói đó, ánh mắt sắc bén: "Chỉ có quỷ mới tiêu diệt được quỷ? Ý anh là anh đã cầu xin phòng thí nghiệm để lấy huyết thanh dị năng?"

 

"Cầu xin? Không, chỉ là một thỏa thuận lợi ích sòng phẳng." Phí Gia Đức cau mày: "Họ cần người để thí nghiệm, tôi muốn sức mạnh. Chỉ vậy thôi."

 

"Ha!" Trì Tâm bật cười chế giễu: "Tôi sống trong mạt thế bao lâu nay, lần đầu tiên thấy có người biện minh cho lòng ích kỷ của mình một cách trơ trẽn đến thế. Anh nói anh căm ghét những người có dị năng, nhưng kỳ thực chỉ là nỗi đố kỵ hèn hạ với sức mạnh của họ mà thôi. Vậy giờ khi đã có được dị năng, sao anh không căm ghét chính bản thân mình?"

 

"Cô thì biết cái gì!" Lời nói của Trì Tâm dường như chạm vào nỗi đau sâu thẳm của anh ta. Khuôn mặt Phí Gia Đức vặn vẹo vì cơn thịnh nộ: "Nếu không có thứ sức mạnh quái quỷ này, em trai tôi đã không phải chịu đựng như thế..."

 

"Còn nói gì với cậu ta nữa?" Hòa Lai cắt ngang, đôi mắt rực lên ý chí sát phạt: "Cậu có dị năng thì đã sao? Phí Gia Đức, tham vọng của cậu thì lớn thật, nhưng lại quá đỗi ngu xuẩn. Cậu ảo tưởng rằng chỉ cần có dị năng là có thể đối đầu với tôi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hòa Lai vung tay, một luồng sức gió cuồng bạo cuộn trào, rung chuyển dữ dội những thân cây đang giam giữ Úc Tương và Khương Từ Quân.

 

Trì Tâm ngay lập tức định phóng đến giải cứu họ, nhưng bị Phí Gia Đức chặn lại:

 

"Tôi khuyên cô đừng hành động dại dột."

 

Anh ta nhìn Hòa Lai, giọng nói lạnh lẽo: "Hãy nhìn xem, trong tay tôi đang nắm giữ ai đây?"

 

Trì Tâm quay đầu lại và lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô kinh ngạc.

 

Phí Gia Đức kéo mạnh một sợi dây thừng dày dặn, đầu dây bên kia buộc chặt một người phụ nữ bị biến đổi thành thây ma, tay chân bị cột chặt, miệng bị bịt kín, trông chẳng khác nào một con thú hoang bị xích.

 

"Phí Gia Đức!"

 

Đôi mắt Hòa Lai đỏ rực, như thể sắp phun ra máu, giọng gầm lên nghẹn ngào.

 

"Suỵt." Phí Gia Đức khẽ thì thầm, nụ cười lạnh lẽo vẫn giăng trên khóe môi: "Nếu ông quá kích động và làm tôi bị thương, tôi không dám chắc sẽ không làm điều gì đó tồi tệ với vợ của ông."

 

Lời nói lạnh lùng đó lập tức xác nhận suy đoán bấy lâu của Trì Tâm.

 

Luồng gió xung quanh đột ngột ngưng bặt. Hòa Lai không còn dám hành động liều lĩnh, đôi mắt ông ngập tràn sự đau khổ và phẫn nộ tột cùng.

 

"Còn cô." Phí Gia Đức quay sang Trì Tâm, ánh mắt lạnh băng: "Lùi lại, sát vào rìa vực. Không được làm bất kỳ điều gì ngu ngốc."

 

Trì Tâm liếc nhìn mép vực, nơi chỉ một bước chân lùi lại cũng đủ đẩy cô rơi thẳng xuống đáy vực thẳm. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận thấy một mái tóc đen thoáng qua sau thân cây đang trói Úc Tương.

 

Cái gì?

 

Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu cô, và một giả thuyết táo bạo lập tức hình thành trong tâm trí cô. Cô cố gắng kìm nén, không để bất kỳ biểu cảm vui mừng nào lộ rõ trên gương mặt.