Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 452



 

Từ phía dưới, giọng nói giận dữ của Khương Từ Quân vọng lên.

 

Trì Tâm chưa từng nghe thấy cô ấy nói với ngữ điệu gằn nghiến như vậy, tựa như có kẻ vừa làm đau một thứ báu vật quý giá nhất của mình.

 

Trì Tâm không quay đầu lại, nhưng cô không hề biết rằng, Khương Từ Quân, người vốn luôn dịu dàng với nụ cười nhẹ nhàng trên môi, giờ đây lại mang khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào con quái rết ghê tởm.

 

Hai tay cô ấy giơ cao, phát ra nguồn năng lượng trị liệu không ngừng nghỉ, như thể chẳng màng đến tính mạng của bản thân.

 

Cảnh tượng ấy khiến cả Úc Tương và Cảnh Tu Bạch đều sững sờ trong khoảnh khắc.

 

Trì Tâm không nhìn thấy tất cả những điều đó, nhưng sự hỗ trợ mạnh mẽ từ đồng đội đã giúp cô khôi phục dòng năng lượng dồi dào.

 

Một cảm giác dâng trào vừa xúc động, vừa tràn đầy dũng khí lan tỏa khắp lồng ngực, khiến cô bật cười lớn.

 

"Chỉ có vậy thôi sao?" Trì Tâm đứng thẳng dậy trên lớp băng dày, tay cầm đao vẽ nên một đường cung rộng lớn: "Ngay cả những 'kẻ đột biến' như bọn ta cũng không làm gì được, mà dám mơ tưởng diệt sạch tất cả sao?" Không thèm để tâm đến chiếc càng đang lao tới, cô vung đao nhắm thẳng vào chiếc lưỡi đáng ghét của con rết, c.h.é.m mạnh xuống!

 

Rắc! Rắc!

 

Lớp băng mỏng nhưng vững chắc hình thành tức thì trước mặt cô, như một tấm lá chắn kiên cố, chặn đứng mọi đòn tấn công.

 

Cùng lúc đó, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một đoạn thân thể nhầy nhụa rơi từ trên cao xuống. Con rết gầm rú đau đớn!

 

Chiếc lưỡi của nó đã bị Trì Tâm c.h.é.m đứt hoàn toàn.

 

"Ahhh—ahhhh—sss——!”

 

Tiếng gào thét của con rết méo mó, đầy hoảng loạn. Nó vẫy vùng điên loạn phần lưỡi bị đứt, nhưng không thể làm gì để bù đắp phần đã mất.

 

"Trì Tâm... Trì Tâm... Tôi muốn cô chết... !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ m.á.u của nó nhìn chằm chằm vào cô, đôi càng sắc bén không tiếc thân mình lao tới với tốc độ khủng khiếp!

 

"Từ lúc đến thế giới này, số người muốn g.i.ế.c tôi nhiều không kể xiết."

 

Trì Tâm chẳng chút bận tâm, xoay người trên không trung một cách nhẹ nhàng. Dù cô di chuyển đến đâu, lớp băng vẫn luôn hình thành dưới chân, giữ cô vững vàng lơ lửng. "Muốn g.i.ế.c tôi ư? Xuống địa ngục mà xếp hàng đi!"

 

Dưới bầu trời đêm, Trì Tâm như thoát khỏi sự ràng buộc của trọng lực, dáng người uyển chuyển, linh hoạt bay lượn lên xuống.

 

Những luồng năng lượng bùng nổ xung quanh cô, tạo thành những đóa hoa rực rỡ, ánh sáng vàng óng ánh bao bọc cô như đôi cánh thiên thần.

 

Không còn sự trợ lực từ chất độc, con rết giờ đây không còn là mối đe dọa lớn với Trì Tâm. Sau vài lượt giao đấu, nó bị lưỡi đao và làn đạn từ s.ú.n.g máy tấn công dồn dập, chỉ có thể gầm rú trong đau đớn và tuyệt vọng.

 

Trong tiếng kêu thảm thiết của nó, hàng loạt âm thanh lạo xạo vang lên. Trì Tâm cúi đầu nhìn, trong bóng tối, vô số bóng dáng nhỏ bé đang trườn ra từ các góc khuất.

 

"Chết tiệt!"

 

Giọng hét đầu tiên vang lên từ Úc Tương: "Là rết!"

 

Mèo Dịch Truyện

Thì ra, dưới sự triệu hồi của Phí Gia Đức, vô số con rết từ khắp ngọn núi đang kéo đến tiếp viện.

 

"Xử lý lũ dưới đất trước, đừng lo cho tôi!"

 

Trì Tâm lập tức ra lệnh. Ngoại trừ Cảnh Tu Bạch, hai người còn lại dốc toàn lực tấn công lũ rết nhỏ đang bò tới bao vây.

 

Hòn đảo này đã tồn tại bao nhiêu lâu không rõ, nhưng quần thể rết dày đặc đến mức chỉ thoáng nhìn qua cũng đủ khiến Trì Tâm rợn tóc gáy. Cô lộn nhào, tránh qua một bên, hướng ánh mắt về phía Hòa Lai, người đã im lặng rất lâu.

 

Ông ta vẫn đang ôm chặt nữ thây ma kia. May mắn thay, toàn thân bà ấy bị trói chặt, thậm chí miệng cũng bị bịt kín, không thể làm hại ai. Hòa Lai chỉ ngồi đó, mắt đờ đẫn, lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Kỳ lạ thay, bất kỳ con rết nào tiến lại gần ông ta đều như bị chặn lại bởi một trường lực vô hình, không thể vượt qua.

 

Trong lòng Trì Tâm thoáng dấy lên một ý nghĩ. Cô giơ cao thanh đao chặn lại đòn tấn công của đôi càng khổng lồ, lớn tiếng hét: "Hòa Lai! Ông còn đợi gì nữa?"