Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 459



 

"Nhưng không phải lúc nào cũng thành công." Hoà Lai cười khổ: "Kế hoạch hôm nay tôi đã ấp ủ rất lâu, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại. Mọi thứ vốn để đối phó với những kẻ từ phòng thí nghiệm khi chúng tới bắt tôi."

 

Sau khi giải tỏa hết những khúc mắc, mọi chuyện trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều.

 

Cảnh Tu Bạch nạp đầy năng lượng cho thiết bị liên lạc cá nhân, gửi một thông điệp tới Căn cứ A ngay trước mặt Hoà Lai và dặn ông ta kiên nhẫn chờ đợi phản hồi.

 

Để bày tỏ lòng biết ơn, Hoà Lai lập tức ra lệnh đưa con tàu đến bến cảng, tuyên bố rằng họ có thể khởi hành bất cứ lúc nào.

 

Những cá thể bị giam cầm trong cơ sở giam giữ đều được thả tự do. Hoà Lai hứa sẽ không dùng dị năng để kiểm soát ý thức của họ nữa. Tuy nhiên, những người ở khu vực phía Tây vốn đã có tinh thần suy nhược, ngay cả khi được giải phóng khỏi ảnh hưởng của dị năng, cũng cần một thời gian dài để phục hồi hoàn toàn.

 

Điều này, đối với Hoà Lai, thực ra lại là một điều tốt.

 

Sau một cuộc thảo luận nhanh chóng, Trì Tâm và nhóm của cô quyết định không ở lại lâu. Họ nghỉ ngơi hai ngày ngắn ngủi, rồi tiếp tục hành trình với nguồn vật tư hậu cần phong phú mà Hoà Lai và những người từng bị giam cầm đã cẩn thận chuẩn bị cho họ.

 

Những người ở khu Đông của cơ sở giam giữ, khi bị cầm tù, đã tận mắt chứng kiến Trì Tâm hạ gục con quái vật và nỗ lực giải cứu họ. Khi nghe tin cô sắp rời đi, họ đều bày tỏ sự tiếc nuối.

 

Trì Tâm hứa với họ: “Các anh có thể tự do lựa chọn ở lại đây hoặc trở về nội địa. Hoà Lai sẽ không cản trở ai cả."

 

Gã to con Diễm Lâm hít hít mũi, trông đầy đáng thương, nhưng không nói gì.

 

Ngược lại, gã Gầy Gò mỉm cười nói:

 

"Trì nữ thần, bên ngoài giờ là thời tận thế, chúng tôi ở đây còn an toàn hơn nhiều. Hơn nữa, tổ hợp khai thác dầu khí vẫn cần người vận hành. Nếu muốn giếng dầu này đóng góp cho nhân loại, chúng tôi cũng không yên tâm giao việc này cho người khác. Cô đừng lo, chúng tôi đều tự nguyện ở lại, chẳng ai ép buộc cả."

 

"Cảm ơn anh, cảm ơn mọi người." Trì Tâm nhìn người đàn ông nhỏ bé từng rụt rè, giờ đây tựa như được tái tạo, gương mặt ánh lên vẻ thấu hiểu và lạc quan. Cô mỉm cười thật lòng: "Mọi người giữ gìn sức khỏe, chờ tôi mang tin tốt trở về."

 

"Trì Tâm, đến giờ rồi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng của Úc Tương vọng ra từ trên tàu. Trì Tâm đáp lại, rồi quay lại nhìn Hoà Lai:

 

"Tôi giao phó họ cho ông đấy. Ông phải chăm sóc họ thật tốt."

 

"Chắc chắn rồi." Hoà Lai khẳng định.

 

"Ư..." Bỗng nhiên, Diễm Lâm bật ra tiếng nức nở. Anh ta đứng trước Trì Tâm, người thấp hơn anh ta hẳn một cái đầu, vừa khóc vừa nói ngắt quãng: "Trì nữ thần... cô... cô nhất định phải... trở về!"

 

Trì Tâm không ngờ anh chàng to xác này lại có một mặt yếu mềm như vậy. Cô bật cười, vỗ vỗ cánh tay cứng như đá của anh ta:

 

"Được rồi, tôi biết rồi. Mọi người cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."

 

Thời gian đã đến. Trì Tâm nhảy lên tàu từ bến cảng, quay lại vẫy tay chào những người đang đứng chật kín ở bờ biển.

 

“Tạm biệt." Cô khẽ nói.

 

Ánh bình minh rực rỡ chiếu xuống mặt biển, tạo nên những làn sóng ánh sáng lấp lánh.

 

Mèo Dịch Truyện

Cảnh Tu Bạch, giờ đây đã là một người điều khiển lão luyện, nắm giữ bánh lái. Chiếc tàu rời xa Đông Lỗ Bảo, đưa họ tiến gần hơn đến mục tiêu thực sự.

 

Mặt trời, giờ đây hiện diện sừng sững, to lớn gấp ba lần thông thường, không còn là nguồn sáng mà biến đổi toàn bộ năng lượng thành những luồng hơi nước nóng bức.

 

Trì Tâm đặt chân lên vùng đất ẩm ướt của khu rừng. Hơi nóng lập tức bao trùm, mang theo cảm giác ngột ngạt trong môi trường giàu oxy, cùng mùi lá cây ngấm nước mưa tràn ngập khứu giác cô.

 

"Đây là... rừng mưa nhiệt đới sao?”

 

Cô thì thầm, ngẩng đầu nhìn lên. Những tán cây khổng lồ đan xen, tạo thành một mái vòm dày đặc, nuốt chửng ánh sáng và mọi tầm nhìn, chỉ để lại một màn đêm u tối, hun hút bí ẩn.