Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 460



 

Rừng mưa nhiệt đới vốn đã là một trong những hệ sinh thái khắc nghiệt nhất trên Trái Đất. Những ai bước vào đó đều đối diện với ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Và bây giờ, họ lại buộc phải băng qua một khu rừng mưa sau tận thế.

 

Cảnh Tu Bạch cố định tàu xong liền đứng cạnh Trì Tâm, cùng cô ngước nhìn:

 

"Trông thật hùng vĩ, đúng không?"

 

"Thật lòng mà nói, tôi còn chưa vào mà đã muốn chạy rồi." Úc Tương khẽ cười, nhưng lại không hề có ý lùi bước. Anh ta kể: "Trước đây tôi từng cùng bạn bè đi vào một khu sinh thái nhân tạo. Các cậu biết đấy, kiểu rừng được xây dựng để mô phỏng, bên trong có vài loài rắn không độc gì đó. Thế mà lúc đó tôi đã tự nhủ rằng mình ghét rừng mưa rồi."

Mèo Dịch Truyện

 

Khương Từ Quân là người cuối cùng bước đến. Gương mặt cô ấy trắng bệch, lộ rõ vẻ không thoải mái:

 

"Chúng ta thực sự phải đi vào đó sao? Không thể đi đường vòng à? Cho dù xa hơn một chút cũng tốt hơn là băng thẳng qua đây..."

 

Không phải cô ấy nhát gan, mà thật sự khu rừng này mang lại cảm giác đáng sợ đến mức như thể có một thực thể khổng lồ đang chực chờ nuốt chửng mọi sự sống.

 

Trì Tâm nắm lấy tay cô ấy, dịu giọng giải thích:

 

"Chúng ta đã nghiên cứu bản đồ nhiều ngày rồi. Phòng thí nghiệm nằm ở trung tâm khu rừng, dù chọn đường nào, cũng không tránh khỏi việc phải đi qua một phần rừng mưa."

 

"Tôi nhớ mà." Khương Từ Quân mỉm cười gượng gạo: "Chỉ là... thật sự không muốn chút nào."

 

"Thú thật, tôi cũng không muốn." Trì Tâm thẳng thắn. Ánh mắt cô lướt qua những khe hở giữa các tán cây, với khả năng thị giác vượt trội, cô cảm nhận được sâu bên trong rừng có điều gì đó rất đáng sợ.

 

Cô hồi tưởng lại đêm lênh đênh trên đại dương mênh mông. Trong lúc rảnh rỗi, Cảnh Tu Bạch đã kích hoạt bản đồ hologram thông qua thiết bị đeo tay, sử dụng nguồn năng lượng tích trữ và đánh dấu vị trí ước đoán của phòng thí nghiệm dựa trên ký ức của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Khả năng lớn là nó ở đây." Cảnh Tu Bạch chỉ tay vào trung tâm rừng mưa. Khu vực xung quanh đó có một vùng nhiễm xạ rộng lớn: "Xung quanh đều là rừng mưa Bania. Trước khi tận thế, nơi này được gọi là 'lá phổi của thế giới', nhưng với các nhà thám hiểm, nó là 'hiểm địa c.h.ế.t chóc' ."

 

Nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ của mọi người, anh bổ sung:

 

"Tất nhiên, cũng có khả năng đây là tin đồn mà phòng thí nghiệm cố ý lan ra để ngăn chặn sự xâm nhập từ bên ngoài.”

 

"Đừng cố an ủi chúng tôi." Trì Tâm thở dài: "Chúng tôi không phải học giả như anh, nhưng cũng học đủ để biết rằng không một khu rừng nhiệt đới nào thực sự là thiên đường đối với con người cả."

 

"Đúng thế!" Úc Tương đồng tình: "Trước tận thế đã đủ đáng sợ rồi, chớ nói chi sau mạt thế. Nào là đầm lầy, khí quyển độc hại, sinh vật hung hiểm, cây ăn thịt người... Toàn là đặc sản của rừng mưa."

 

Thấy những ánh mắt bất mãn, Cảnh Tu Bạch thở dài: "Được rồi, tôi sẽ nói thật. Dù loại trừ các yếu tố cường điệu, Bania vẫn là khu rừng nguy hiểm nhất thế giới. Với độ ẩm cực độ, cùng với thổ nhưỡng nghèo nàn, động thực vật nơi đây tranh giành sự sống cực kỳ khốc liệt. Chúng đã tự tiến hóa để sinh tồn. Thêm vào đó, việc phòng thí nghiệm nằm ngay tại đây, với những thí nghiệm sinh học và virus của họ, chắc hẳn các cậu cũng có thể hình dung được mức độ nguy hiểm bên trong."

 

Sự thật tàn khốc hơn cả tưởng tượng khiến ba người còn lại đều trắng bệch cả mặt.

 

"Chà..." Úc Tương nuốt nước bọt: "Phòng thí nghiệm này... chắc hẳn đang nuôi dưỡng một ổ sinh vật biến dị kinh khủng nào đó."

 

Trì Tâm phì cười, phá tan bầu không khí căng thẳng.

 

"Khụ khụ." Cô nhanh chóng chấn chỉnh lại thái độ: "Vậy có thể nói khu rừng này như một bức tường đồng vách sắt tự nhiên. Quả thực, họ đã lựa chọn một địa điểm không thể hoàn hảo hơn."

 

"Tuy nhiên, không có hệ thống phòng thủ nào là hoàn hảo tuyệt đối." Cảnh Tu Bạch đáp: "Dù Bania đã tạo nên một rào cản tự nhiên cho họ, nó vẫn tồn tại những sơ hở, những yếu điểm. Nhìn đây."

 

Anh chỉ vào bản đồ. Trì Tâm nhanh chóng rút ra một cây bút cảm ứng để đưa cho anh. Cảnh Tu Bạch nhìn cô một thoáng đầy hàm ý, còn cô thì làm ngơ như không.