Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 478



 

Trì Tâm chỉ lướt nhìn một cái, ngay lập tức nhận định: kẻ này chắc chắn là kiểu người mà Úc Tương chán ghét nhất.

 

Quả nhiên, khi cô lén lút liếc sang, lông mày của Úc Tương đã dựng đứng, biểu cảm vô cùng khó chịu.

 

Nếu không bị những sợi dây leo khổng lồ bịt kín miệng, chắc chắn anh ta đã thao thao bất tuyệt không ngừng, trút ra cả ngàn lời chỉ trích.

 

Thế nhưng, không một ai trong nhóm đáp lại.

 

Tất cả mọi người đều giữ im lặng tuyệt đối, ánh mắt âm thầm quan sát người đàn ông kia.

 

Hắn dường như hài lòng với sự im lặng đó, ánh mắt gian tà lướt qua một vòng. Khi trông thấy những mảnh dây leo vụn vỡ vương vãi bên cạnh Trì Tâm, hắn nhướng mày, giọng điệu châm biếm: “Lần này, những kẻ xâm nhập cũng không tệ. Thậm chí còn tiêu diệt được vài sợi dây leo kiểm soát, nhưng e rằng cũng chỉ đến đó là cùng.”

 

Không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.

 

Ánh mắt từ các thành viên trong đội, không hẹn mà cùng hướng về phía Trì Tâm, ẩn chứa nhiều hàm ý.

 

Dù bị nhìn chằm chằm, Trì Tâm vẫn giữ vẻ mặt vô tội, chỉ chớp chớp mắt nhìn người đàn ông dẫn đầu, không hề thốt ra một lời nào.

 

Ánh mắt rõ ràng như vậy lập tức thu hút sự chú ý của hắn. Hắn khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt dừng lại đôi chút. “Cô gái trẻ à...” Hắn lầm bầm, giọng nói trầm thấp đến mức gần như không thể nghe rõ: “Đã lâu rồi, mới lại có một kẻ như cô đặt chân đến nơi này.”

 

Mèo Dịch Truyện

Dường như hắn không hề có chút nghi ngờ nào về hành động của cô.

 

“Các người là ai?” Cảnh Tu Bạch lạnh lùng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. “Những sợi dây leo này là do các người nuôi dưỡng phải không? Tôi khuyên các người tốt nhất là hãy thả chúng tôi ra. Nếu không, tôi sẽ gọi bố tôi đến quét sạch cả nơi này!”

 

Nghe đến đây, người đàn ông đứng đầu khựng lại, rồi bật cười phá lên như vừa nghe một câu chuyện hoang đường nhất trần đời.

 

“Đâu ra một tên công tử bột ngông cuồng đến thế này? Chẳng biết trời cao đất dày là gì mà dám xông vào đây... Ồ?”

 

Hắn định quay lại chế nhạo Cảnh Tu Bạch, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của anh, giọng nói của hắn bỗng nhiên khựng lại, như bị nghẹn ở cổ họng.

 

Chứng kiến biểu cảm đó, Trì Tâm chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

 

Không ổn rồi!

 

Cô gần như đã bỏ quên một chi tiết quan trọng: Cảnh Tu Bạch từng đặt chân đến đây, thậm chí còn được mệnh danh là “thành phẩm hoàn hảo” của nơi này. Chắc chắn hồ sơ của anh đã được lưu trữ kỹ càng trong hệ thống.

 

Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô tự trấn tĩnh lại. Cảnh Tu Bạch chắc chắn đã lường trước điều này, nếu không anh đã không lộ diện. Trì Tâm ngồi thu mình lại, lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người đàn ông kia nhìn Cảnh Tu Bạch chằm chằm, ánh mắt dò xét như đang cố gắng truy lục một ký ức nào đó.

 

Cảnh Tu Bạch ngẩng cao đầu, đối diện trực tiếp với ánh mắt của hắn, không hề tỏ ra bất kỳ dấu hiệu lo lắng hay hoảng hốt nào.

 

“Cậu...”

 

Người đàn ông kia vừa nói vừa bước lại gần Cảnh Tu Bạch. Khoảng cách giữa họ nhanh chóng thu hẹp, cho đến khi chỉ còn vài centimet. Hắn cúi người xuống, gần như chạm vào mũi Cảnh Tu Bạch.

 

Chứng kiến cảnh tượng đó, Trì Tâm khẽ nhích tay, để lộ chuôi đao năng lượng giấu trong lòng bàn tay.

 

“Đội trưởng Hàn, chúng ta sẽ xử lý những kẻ xâm nhập này thế nào? Giải quyết ngay tại chỗ, hay mang về căn cứ?”

 

Giọng nói từ phía sau bất ngờ vang lên, cắt ngang sự đối diện căng thẳng giữa hai người đàn ông.

 

Trì Tâm siết chặt chuôi đao năng lượng, sẵn sàng ra tay ngay khi phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

 

Đội trưởng Hàn đứng thẳng người dậy, liếc nhìn Cảnh Tu Bạch thêm lần nữa, ánh mắt thoáng qua một tia do dự khó hiểu.

 

“Trước đó, Tiến sĩ vẫn thường than phiền rằng kể từ sau đại tận thế, chẳng còn người thường nào có thể đặt chân đến Bania được nữa. Cứ mang tất cả về trước đã. Để Tiến sĩ tự mình quyết định nên xử lý thế nào.” Tiến sĩ?

 

Những người khác không mấy để ý đến cách xưng hô "Tiến sĩ", nhưng toàn thân Trì Tâm lại khẽ run lên một cách khó nhận ra.

 

Cô lập tức nhớ đến người đàn ông tóc vàng bí ẩn vẫn thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của mình — kẻ mà tất cả ở đây đều gọi là "Tiến sĩ".

 

Quả nhiên, nơi đây chính là hang ổ của những kẻ cuồng loạn và ác quỷ.

 

Khoan đã... Lâu Thần đang ở đâu?

 

Trì Tâm thử gọi tên Lâu Thần trong tâm trí, nhưng không hề nhận được bất kỳ phản hồi nào.

 

Cô nhanh chóng nhận ra rằng, càng tiến sâu vào nơi này, nỗi sợ hãi của Lâu Thần càng trở nên dữ dội. Giờ đây, anh ta thậm chí còn không dám xuất hiện.

 

Trì Tâm thầm thở dài, cam chịu để một người lính trói cô lại và kéo đứng dậy.

 

Nhìn sang những thành viên khác trong nhóm, cô nhận thấy mình và Khương Từ Quân — hai cô gái — chỉ bị một người lính áp giải, trong khi những người đàn ông khác đều bị ít nhất hai người kèm cặp gắt gao.