Đồng đội lén trao đổi ánh mắt với nhau, khi nhìn sang Trì Tâm, ai nấy đều mang vẻ mặt buồn cười, xen lẫn sự bất lực.
Quả thực, vẻ ngoài của Trì Tâm quá dễ dàng đánh lừa người khác.
Tất cả những người có mặt đều từng bị lừa bởi vẻ ngoài vô hại của những dây leo đó.
Giờ đây, chứng kiến người khác sắp "gặp họa", họ lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Dù kế hoạch diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến, nhưng vở kịch thì vẫn cần phải tiếp tục.
Vừa được giải cứu ra khỏi đám dây leo siết chặt, Úc Tương lập tức liếc xéo người đàn ông họ Hàn, giọng điệu khiêu khích và đầy mỉa mai: "Anh nói chẳng thấy mấy ai là người bình thường, chứng tỏ anh cũng thừa biết các người chẳng bình thường chút nào. Tiếc là nghe tiếng người mà không hiểu, vừa rồi tôi bảo thả chúng tôi ra, anh không nghe thấy sao?"
Mặt người đàn ông họ Hàn thoáng đanh lại, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên một nụ cười vừa mỉa mai vừa khó chịu.
"Thả bọn tôi ra!"
Những người khác cũng bắt đầu "phản kháng" đúng lúc.
"Có vẻ không ngoan ngoãn lắm nhỉ." Người đàn ông họ Hàn phất tay: "Tước vũ khí, tiêm thuốc an thần."
"Cái gì?!" Úc Tương hét lên: "Các người không chỉ bắt cóc chúng tôi mà còn muốn tiêm thuốc? Tôi nói cho các người biết, xong đời rồi đấy. Mau báo danh đi, tôi sẽ để bố tôi..."
Chưa nói hết câu, cổ anh ta đã bị tiêm một mũi thuốc, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Những người khác cũng lần lượt chịu chung số phận.
Trì Tâm phải dồn toàn bộ sức lực để kiềm chế bản năng phản kháng của mình, nhíu mày chịu đựng khi mũi kim đ.â.m vào da thịt.
Thế nhưng, loại thuốc an thần này dường như không đủ sức khống chế thể chất đặc biệt của cô. Cô cảm nhận được thuốc lan tỏa trong cơ thể, nhưng ngay lập tức bị nguồn năng lượng nội tại tiêu hóa sạch. Không những không hề mê man, cô thậm chí còn chẳng thấy chút yếu ớt nào.
Nhìn đồng đội từng người một ngã xuống, cô đành cắn răng, quyết định "diễn sâu" hơn, trực tiếp ngã vật xuống đất giả vờ bất tỉnh.
"Cõng bọn chúng lên, quay về." Người đàn ông họ Hàn ra lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm được đặt lên lưng một người lính, giả vờ yếu ớt trong khi đôi mắt âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh.
Thuốc an thần này có vẻ là loại đặc chế, giống như "Tán mềm cơ" trong tiểu thuyết kiếm hiệp—khiến người ta vô lực nhưng vẫn giữ được ý thức. Hiện tại, tất cả mọi người đều đang tỉnh táo.
Những kẻ bắt giữ họ rõ ràng biết điều này, nhưng vẫn tự nhiên trò chuyện mà không chút dè dặt, như thể không sợ họ nghe được.
Một người lính lên tiếng hỏi: "Đội trưởng Hàn, Tiến sĩ sẽ làm gì với bọn họ?"
Mèo Dịch Truyện
Tiếng nói là ngôn ngữ của nước A.
"Có thể làm gì chứ?" Người đàn ông họ Hàn đi đầu, không quay đầu lại đáp: "Cơ thể người khỏe mạnh giờ là tài nguyên cực kỳ quý hiếm. Cẩn thận một chút, làm hỏng thì các cậu tự đi kiếm người mới cho Tiến sĩ." Quả nhiên, đây chính là những kẻ tàn độc chuyên thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người.
Trì Tâm lộ rõ vẻ ghê tởm trên gương mặt.
Đúng lúc này, người đàn ông họ Hàn bỗng quay đầu lại và bắt gặp biểu cảm của cô trước khi cô kịp che giấu.
Cô khựng lại, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Người đàn ông họ Hàn nheo mắt, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi bật cười nhẹ. Anh ta nhấc chân, chậm rãi tiến về phía Trì Tâm.
"Một cô gái xinh đẹp như thế này, nếu bị làm thí nghiệm mà trở nên tàn tạ thì thật đáng tiếc."
Anh ta lắc đầu, đưa tay vén lọn tóc rủ trên má Trì Tâm, để lộ gương mặt cô. Khi ánh mắt anh ta chạm đến mắt cô, anh ta hơi sững lại.
Trì Tâm nhận ra ánh mắt của mình quá sắc lạnh, lập tức cúi mắt xuống, cắn nhẹ môi để che giấu.
Hành động đó khiến cô trông yếu đuối và đáng thương hơn.
Cảm nhận được người đàn ông họ Hàn vẫn nhìn mình, cô khẽ đảo mắt, run rẩy nói nhỏ: "Các người... là ai? Muốn đưa chúng tôi đi đâu?"
Người đàn ông họ Hàn bật cười khẽ, như thể câu hỏi quá ngây ngô.
"Cô gái, chuyện này không phải đã quá rõ ràng sao? Chúng tôi là quái vật ăn thịt người. Bắt các cô đi, đương nhiên là để làm bữa tối."
"Tôi không tin." Trì Tâm đáp, giọng yếu ớt: "Kẻ xấu sẽ không bao giờ tự nhận mình là kẻ xấu."