"Lạ thật, họ đang chờ đợi điều gì vậy?" Lời anh vừa dứt, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Trong bóng tối mịt mù, tiếng cửa phòng thí nghiệm đồng loạt mở ra rõ ràng đến rợn người, như thể một cánh cổng địa ngục vừa hé.
"Chắc rồi, không cần phá nữa." Giọng của Trì Tâm vẫn không chút gợn sóng cảm xúc, chỉ có tiếng "cạch cạch" khi cô lên đạn súng: "Nếu những thứ này leo ra ngoài theo trục thang, mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn nhiều." Ngay cả trong tình huống sinh tử này, Cảnh Tu Bạch vẫn muốn bật cười.
Những sinh vật mà bất cứ ai chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiếp vía, trong mắt Trì Tâm chỉ là một lũ "phiền phức".
Lũ quái vật đã được thả ra, tiến vào sân khấu đen tối. Hai người đứng trước cửa thang máy chính là bữa tiệc hoàn hảo đã được dâng tận miệng cho chúng. Dù chúng có ý thức hay không, bản năng vẫn điều khiển chúng lao về phía này, nơi kẻ điều khiển đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc m.á.u me.
"Đây là lần đầu tiên, chỉ có hai chúng ta chiến đấu." Cảnh Tu Bạch nói: "Chị Trì có điều gì muốn dặn dò đàn em không?"
Trì Tâm ngừng lại một chút, giọng thở dài như một lời dặn dò cuối cùng:
"Nếu có thể, hãy cho chúng một kết thúc nhanh chóng." Nhìn đám quái vật nửa sống nửa chết, bị biến dạng khủng khiếp, Trì Tâm gần như không kìm được sự căm phẫn trong lòng.
Mèo Dịch Truyện
Nếu như những trận chiến trước đây là vì sinh tồn, vì cứu lấy mạng sống của mình hoặc đồng đội, thì giờ đây, Trì Tâm bỗng có một niềm tin, một quyết tâm mãnh liệt để làm điều gì đó.
Những kẻ không màng đến nhân tính, coi thường sinh mạng, muốn thao túng thế giới này, từng tội ác một, rồi sẽ phải trả giá.
Một tiếng xung kích vang vọng, luồng plasma đỏ rực phụt ra từ nòng pháo của Trì Tâm, viên đạn năng lượng xuyên thẳng vào đám sinh vật thí nghiệm, khiến cả tòa nhà rung chuyển dữ dội. Ánh lửa bùng lên chiếu sáng vóc dáng của Trì Tâm. Cô quay người lại giữa biển lửa, bóng lưng kiên cường hòa cùng ánh sáng chói lòa, phía sau là những con quái vật đột biến đang vật lộn bò tới trong tuyệt vọng.
"Anh cứ dựng tường băng, việc tấn công cứ để tôi lo." Cô nói, giọng quả quyết: "Tôi có thể tự do xông lên, phải không?"
Trong mắt Cảnh Tu Bạch, ánh lửa phản chiếu rực rỡ như một dòng sông dung nham, nhưng vẫn không thể rực rỡ bằng hình bóng mạnh mẽ của cô nơi tiền tuyến.
"Xông đi." Anh khẽ nói, ánh nhìn khóa chặt vào cô: "Tôi sẽ ở phía sau cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm nở một nụ cười thoáng qua với anh, rồi xoay người, giơ cao khẩu pháo xung kích bước vào biển lửa. Lúc này, chiến trường được chia làm hai phần rõ rệt: một ở tầng năm, nơi Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch đang chiến đấu; phần còn lại là bên ngoài tòa nhà, nơi các thành viên khác trong đội đang chống chọi giữa vòng vây của lũ xác sống biến dị.
Mọi diễn biến đều được camera giám sát ghi lại một cách chi tiết.
Vài phút trước đó, trong phòng điều khiển trung tâm ở tầng ba, Tiến sĩ Hughes cùng con gái Sairo đang theo dõi màn hình giám sát. Khi ông ta nhấn nút phong tỏa tầng năm, sắc mặt Sairo lập tức tái đi.
"Bố!" Cô ta thốt lên, giọng nghẹn lại.
"Có chuyện gì?" Tiến sĩ Hughes không quay đầu lại, giọng điệu khó chịu đáp lời con gái. "Dù bố cũng tiếc những thực thể tuyệt mật ở tầng năm, nhưng vì Trì Tâm và cơ thể hoàn mỹ đó, trả bất cứ giá nào cũng xứng đáng!"
Tiến sĩ Hughes vừa nói, tay vừa định kích hoạt quy trình xử lý tại phòng thí nghiệm tầng năm.
"Bố, không được!" Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Sairo nhanh chóng chặn tay ông ta lại.
Làn da vốn trắng bệch của Sairo giờ đây dưới ánh đèn công nghệ càng tái nhợt đến ghê người. Cô ta khẩn cầu nhìn bố mình, đôi môi run rẩy:
"Bố, bố định vứt bỏ tất cả thực thể thí nghiệm ở tầng năm sao, toàn bộ sao?"
Tiến sĩ Hughes liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng:
"Yên tâm, tất cả dữ liệu bố đã sao lưu. Hơn nữa, những thực thể đó vốn chỉ là đồ bỏ đi, giữ lại cũng chẳng ích gì. Đây là cơ hội để chúng phát huy giá trị cuối cùng của mình."
Sairo há miệng, đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ hiện lên vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Tiến sĩ Hughes lại định ấn nút, nhưng dù dùng sức thế nào, ông ta vẫn không thể nhấn xuống, bởi tay ông ta đã bị Sairo giữ chặt không buông.
Ông ta bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng gằn lên: "Sairo, tỉnh táo lại đi. Thực thể mất đi có thể bắt lại, nhưng Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch mà chạy thoát rồi, sẽ rất khó tìm được lần nữa."