"Con... con biết." Sairo hoảng hốt nói.
"Nhưng thưa bố, chúng ta đã đạt được một số kết quả rồi, không phải sao? Tại sao nhất định phải để nhiều người vô tội hy sinh hơn nữa? Chúng ta có thể lặp lại thí nghiệm nhiều lần, chắc chắn sẽ..."
"Con ngốc!" Sairo chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ đẩy tới, Tiến sĩ Hughes thẳng tay hất văng cô ta.
Cô ta ngã đập bụng vào cạnh bàn kim loại lạnh lẽo, ánh mắt ngoài tuyệt vọng còn ánh lên sự căm hờn sâu sắc.
Tiến sĩ Hughes thở dài: "Sairo, bố biết con vẫn chưa thể buông bỏ Albert, nhưng cậu ta đã là một thất bại. Một khi đã biến dị thành thú, không có khả năng hồi phục. Sự hy sinh của cậu ta chính là giá trị cuối cùng. Con phải học cách quên đi, tất cả cảm xúc đều là hư vô. Chỉ có khoa học, chỉ có thí nghiệm mới là chân lý. Nó sẽ giúp chúng ta khám phá sự thật của thế giới, bảo vệ chúng ta khỏi sự ngu muội, và không bao giờ sa ngã."
Sairo đột ngột quay người, lần đầu tiên mất kiểm soát hoàn toàn, hét lên với bố mình:
"Cảm xúc đều là hư vô? Tình cảm bố dành cho mẹ cũng thế sao? Tình cảm bố dành cho con thì sao? Chính cảm xúc nào khiến bố rời bỏ mẹ, rồi giờ đây lại nhẫn tâm muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chồng của con gái mình?"
Trong giọng nói của cô ta không có tiếng nức nở, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi trên má.
"Không ai ngăn bố theo đuổi khoa học, nhưng tại sao bố không thể cư xử như một người bố bình thường... như một con người!”
"Chát!"
Mèo Dịch Truyện
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên xé nát không khí, đầu của Sairo bị hất mạnh sang một bên.
"Sairo, con đã mất đi lý trí rồi." Tiến sĩ Hughes rút tay về, ánh mắt lạnh băng như thép. "Hồi đó, khi mẹ con mắc bệnh nặng, khoa học hiện đại không thể cứu được bà ấy, giống hệt như những người này." Ông ta giơ tay chỉ về phía màn hình giám sát tầng năm: "Hy sinh vì khoa học là cách duy nhất bà ấy có thể cống hiến. Còn về chồng con, giờ con gọi tên cậu ta, liệu cậu ta có đáp lại không? Đừng tự cảm động nữa. Con người quá nhỏ bé, chẳng có gì là trường tồn cả. Chỉ có không ngừng theo đuổi chân lý mới khiến cuộc sống ngắn ngủi của chúng ta có được chút giá trị. Những người kia là vậy, con và bố cũng không phải ngoại lệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nói, Tiến sĩ Hughes dứt khoát ấn nút khởi động.
"Đừng bướng bỉnh nữa. Trên con đường theo đuổi khoa học, chẳng có gì là không thể từ bỏ. Với tư cách là bố con, bố có thể tha thứ cho sự thất lễ lần này, nhưng sẽ không có lần sau." Ông ta lạnh lùng nói, giọng không chút d.a.o động.
Sairo không còn cố ngăn cản nữa. Cô ta đứng im một bên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Chính cuộc tranh cãi nhỏ nhoi này đã giúp Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch ở phía bên kia có thêm thời gian quý báu để hành động.
Ngay sau đó, họ bị một cú chấn động bất ngờ tấn công, lan khắp tòa nhà.
Vì đã lớn tuổi, Tiến sĩ Hughes bị ngã nhào xuống đất. Sairo lưỡng lự một chút, bàn tay đang đưa ra liền rụt lại, để mặc ông ta đập đầu vào góc bàn kim loại, phát ra tiếng kêu đau đớn.
"Đồ điên này!" Tiến sĩ Hughes loạng choạng đứng dậy, không thể tin được, giận dữ mắng: "Cô ta thực sự b.ắ.n đạn rồi sao? Cô ta không sợ chôn vùi bản thân luôn trong tòa nhà này à?”
Sairo im lặng. Đôi mắt cô ta dán chặt vào màn hình đang chìm trong biển lửa, cho đến khi cuối cùng cũng tìm thấy trong đám thực thể thí nghiệm hỗn loạn kia một sinh vật lai sói.
Đôi mắt cô ta lay động mạnh mẽ, từng tiếng nức nở bật ra từ đôi môi run rẩy: "Albert..."
"Chết tiệt thật, tôi không tin con bé lại là một kẻ m.á.u lạnh, vô tình như vậy!" Tiến sĩ Hughes hoàn toàn không để tâm đến lời con gái, ông ta cười lạnh rồi quay người bước đi: "Cứ chờ xem, tôi sẽ khiến con bé phải ngoan ngoãn rơi vào tay tôi."
Ông ta đẩy cửa bước ra, để lại ánh mắt phức tạp của Sairo dõi theo bóng lưng khuất dần.
Ở phía bên kia, Trì Tâm đã tiến sâu vào đám thực thể thí nghiệm. Khẩu vũ khí hạng nặng trong tay cô giờ đã được thay bằng một khẩu s.ú.n.g máy liên thanh.