Khác với những lần trước, giờ đây cô không cần né tránh.
Mỗi khi một thực thể nào đó tiếp cận, một bức tường băng lam nhạt sẽ tức thì hiện ra, bảo vệ cô một cách toàn diện, không chừa một kẽ hở nào.
Trì Tâm lạnh lùng, không chút biểu cảm, tiến bước như một cỗ máy hủy diệt. Nơi cô đi qua, không còn một sinh vật sống nào có thể trụ vững.
Nhờ sự phối hợp ăn ý của hai người, tầng năm nhanh chóng được thanh trừng.
Trì Tâm thành thạo nạp lại băng đạn cho khẩu súng. Vừa ngẩng đầu lên, cô đã bắt gặp đôi mắt màu vàng cam của một thực thể lai thú.
Chính là sinh vật lai thú mà cô đã đối mặt trong phòng thí nghiệm trước đây.
Mèo Dịch Truyện
Ở khoảng cách gần hơn, Trì Tâm nhận ra đây hẳn là một thực thể bán sói, nhưng quá trình biến đổi vẫn chưa hoàn tất.
Trên khuôn mặt ấy vẫn còn thấp thoáng những đường nét của con người, giờ đây lại ngập tràn đau đớn.
Ánh mắt đau đớn đó khiến động tác giơ s.ú.n.g của Trì Tâm khựng lại.
"Anh có còn ý thức không?" Cô hỏi khẽ.
Đáp lại cô là một tiếng hú dài của loài sói và một cú vồ tới từ bộ móng sắc nhọn. "Rầm!" Thực thể bán sói ấy lao vào bức tường băng vừa được dựng lên, tạo ra một tiếng va chạm dữ dội.
Trì Tâm khẽ thở dài trong lòng, ánh mắt không chút gợn sóng, nhấc s.ú.n.g lên định kết thúc nỗi đau khổ của thực thể đó.
Nhưng đúng lúc đó, đèn huỳnh quang trên hành lang đột ngột chói lòa. Ánh sáng trắng nhợt nhạt lập tức tràn ngập khắp không gian.
Thực thể bán sói trước mặt dường như bị kích động mạnh, hoảng loạn quay người bỏ chạy.
Trì Tâm đứng yên không đuổi theo, nheo mắt nhìn những dòng nước từ hệ thống chữa cháy phía trên xối xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt đẫm toàn thân cô. Ngọn lửa trên hành lang bị dập tắt trong tiếng xì xì khô khốc. Mặt đất giờ chỉ còn lại những xác quái vật vặn vẹo, cháy sém, bị nước xối làm bốc hơi trắng xóa, tạo nên một cảnh tượng vô cùng rùng rợn.
Trì Tâm nhanh chóng lùi lại, cho đến khi đứng cạnh Cảnh Tu Bạch. Cô cau mày, hỏi: "Bọn chúng lại có âm mưu gì đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Tu Bạch không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn lên màn hình trước mặt, không rõ có bị hư hại do vụ cháy hay không.
Kèm theo vài tiếng rè rè của dòng điện, màn hình rung lắc dữ dội, rồi hiện lên khuôn mặt của Tiến sĩ Hughes. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, sự tức giận của ông ta vẫn không thể che giấu. "Tuyệt vời lắm, thật sự rất tuyệt vời." Giọng Tiến sĩ Hughes vang vọng qua loa, nghe như đang nghiến răng nghiến lợi: "Trì Tâm, cô thật mạnh mẽ, không phí công tôi đã theo dõi cô bấy lâu nay."
"Cảm ơn lời khen." Trì Tâm lạnh lùng lên đạn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào camera: "Giờ thì toàn bộ thực thể thí nghiệm của ông đều đã thất bại rồi. Còn chiêu trò nào nữa không? Cứ việc tung ra hết đi."
Ánh mắt lạnh lẽo của Tiến sĩ Hughes lướt qua cô và Cảnh Tu Bạch, rồi ông ta nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Đừng vội khiêu khích như vậy. Các người nhìn xem, đây là ai?"
Ông ta nghiêng người sang một bên, để lộ ra một dãy người bị trói chặt phía sau. Đồng tử của Trì Tâm co rút mạnh, còn hơi thở của Cảnh Tu Bạch cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Những người bị khống chế rõ ràng là đồng đội của họ.
Trên màn hình, Úc Tương khẽ nở một nụ cười bất lực. Môi anh ta mấp máy như đang cố nói điều gì đó nhưng âm thanh không thể truyền tới. Ngay sau đó, anh ta bị Hàn Tử Mặc đứng cạnh giáng một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt.
Trì Tâm không kìm được sự tức giận, bước lên một bước.
"Việc ông làm ra chuyện tàn độc như thế này, tôi cũng chẳng thấy bất ngờ." Giọng nói của Trì Tâm trở nên lạnh lẽo thấu xương: "Nói đi, ông muốn gì?"
"Thành thật đầu hàng đi." Khuôn mặt Tiến sĩ Hughes lộ rõ vẻ đắc ý không thể che giấu, kết hợp với biểu cảm vốn có của ông ta, tạo thành một nụ cười vặn vẹo đầy quỷ dị: "Chỉ cần cô và 'Mẫu hoàn hảo' ngoan ngoãn hợp tác, tôi có thể xem xét đối xử tốt hơn với những đồng đội của cô."
Trì Tâm quay đầu nhìn Cảnh Tu Bạch, anh chỉ khẽ gật đầu đáp lại, tỏ ý đồng tình.
"Được thôi." Trì Tâm lạnh lùng đáp: "Nếu ông thả họ đi, tôi sẽ không chống cự."
"Cô nghĩ mình còn tư cách để ra điều kiện với tôi ư?" Tiến sĩ Hughes hỏi với giọng mỉa mai.
"Tôi có hay không, sao ông không thử xem?" Trì Tâm lạnh lùng đáp trả, ánh mắt thách thức.
Tiến sĩ Hughes chần chừ một chút, nhưng rồi c.ắ.n răng nghiến lợi, ra hiệu cho Hàn Tử Mặc: "Thả họ ra."