Trì Tâm liếc anh một cái, đáp gọn lỏn: "Được." Kế đó, Cảnh Tu Bạch thấy cô vươn tay, bám vào khe hở của cánh cửa thang máy.
Trong đôi mắt đầy kinh ngạc của anh, hiện lên hình ảnh Trì Tâm với sức mạnh có thể x.é to.ạc mọi thứ.
Chỉ với một tiếng hô trầm, cô dùng sức mạnh sinh học kéo cửa thang máy mở toang.
Cảnh Tu Bạch không khỏi thầm nghĩ, loại sức mạnh này quả thật đáng kinh ngạc.
Trì Tâm quay đầu lại: "Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian..."
Đôi mắt cô bỗng nheo lại. Có người đến!
Cảnh Tu Bạch hiểu ý Trì Tâm, cẩn thận nằm sát xuống nền, im lặng quan sát.
Trì Tâm một tay bám chặt mép cửa thang máy, tai lắng nghe những tiếng bước chân mơ hồ ngày càng gần. Xác định mục tiêu đang tiến đến, cô giơ một khẩu s.ú.n.g gọn nhẹ bằng tay còn lại, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt với Cảnh Tu Bạch.
Hai người im lặng chờ đợi, ánh mắt trao đổi nhanh chóng. Trì Tâm ra hiệu đếm ngược bằng khẩu hình: ba, hai, một.
Cả hai đồng loạt hành động!
Trì Tâm đẩy mạnh một tay, bật mình lên khỏi cửa thang máy. Cùng lúc, Cảnh Tu Bạch đã dựng lên một tấm khiên băng chắn trước mặt cô. Trì Tâm ánh mắt sắc bén, khẩu s.ú.n.g trong tay nhanh chóng nhắm thẳng về phía phát ra âm thanh.
Từ đằng xa, một bóng người mảnh khảnh hiện ra ở góc hành lang, đứng đối diện với Trì Tâm.
Nhận ra người đến, chân mày Trì Tâm khẽ giật.
Cô giữ nguyên tư thế giơ súng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương đang chậm rãi tiến lại gần, trong lòng đầy cảnh giác.
Khi ánh sáng đủ rõ để soi sáng gương mặt đối phương, làn da trắng bệch và đôi mắt xanh lá cây ẩn chứa vẻ lạnh lùng đến bất thường. "Tiến sĩ Sairo."
Tiếng lên đạn sắc lạnh vang lên khi Trì Tâm khóa ngón tay trên cò súng.
"Nếu cô tiến thêm một bước, đừng trách viên đạn này không có mắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiến sĩ Sairo dừng bước. Khuôn mặt mệt mỏi và đầy mâu thuẫn, cô ta chỉ im lặng nhìn Trì Tâm, không nói một lời, cũng không có bất kỳ động thái nào khác.
"Đây là trò gì?"
Nghe thấy động tĩnh phía trên, Cảnh Tu Bạch cũng bật người lên khỏi cửa thang máy. Nhìn thấy một nữ tiến sĩ tay không tấc sắt, anh cũng nhướn mày kinh ngạc, biểu cảm không khác gì Trì Tâm ban nãy.
"Tiến sĩ Sairo, đúng không?" Cảnh Tu Bạch lên tiếng, giọng bình thản nhưng đầy ý tứ: "Trông cô có vẻ không định giao chúng tôi cho cha mình, đúng chứ?"
Ngay khi Cảnh Tu Bạch cất lời, từ sâu trong lòng tòa nhà, những tiếng bước chân hỗn loạn vang dội. Tiến sĩ Hughes, hẳn là đang dẫn người lùng sục khắp nơi. Vừa mới hùng hồn tuyên bố không thể có bất kỳ sơ suất nào, ông ta đã bị hai người giáng cho một đòn nặng. Với mối nhục này, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.
"Nếu cô chỉ định đứng trơ ra đó như một bù nhìn, thì xin lỗi, chúng tôi không có thời gian đôi co."
Trì Tâm xoay khẩu s.ú.n.g ngắn một vòng điệu nghệ trên tay rồi thu về. Không thèm để ý đến Sairo, cô nắm lấy cánh tay Cảnh Tu Bạch, lướt qua vị tiến sĩ và kéo anh đi ngay lập tức.
Trong khoảnh khắc lướt qua, ánh mắt Cảnh Tu Bạch nán lại trên gương mặt Sairo, đầy suy tư.
Trì Tâm liếc anh một cái, không kìm được mà nhếch mép cười khẩy: "Sao thế? Chưa bao giờ thấy tiến sĩ nữ xinh đẹp à?”
Cảnh Tu Bạch mỉm cười bất lực, anh khẽ nói: "Nhìn biểu cảm của cô ấy kìa. Trông cô ấy như có lời muốn nói, nhưng lại không dám cất lên."
Trì Tâm nghe vậy, cũng quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, vị tiến sĩ dáng cao mảnh khảnh kia không hề có ý định ngăn cản họ. Cô ta chỉ xoay người, đứng bất động nhìn theo, thực sự trông giống như một bức tượng.
Trì Tâm chỉ liếc nhanh một cái rồi lập tức xoay đi.
Ngay khi họ sắp bước qua góc hành lang, từ phía sau, giọng Sairo bất ngờ cất lên.
"Các người đang tìm huyết thanh và vắc-xin phòng virus xác sống, đúng không?”
Mèo Dịch Truyện
Cả Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch đồng thời khựng lại.
Câu nói này giống như một mồi nhử hoàn hảo mà họ không thể nào không c.ắ.n câu. Cả hai trao đổi ánh mắt, đều nhận ra sự lưỡng lự nhưng không thể chối từ trong lòng nhau.