Trì Tâm xoay người lại, ánh mắt lạnh băng: "Chúng tôi thực sự đang tìm hai thứ đó.
Nhưng cha cô nói rằng chúng vẫn chưa được hoàn thiện.
Thế nào, cô có thể lấy ra sao?" Cảnh Tu Bạch không hề biết về cuộc đối thoại giữa tiến sĩ Hughes và Trì Tâm.
Nghe đến đây, ánh mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc xen lẫn nỗi lo âu.
"Vắc-xin thực sự chưa được hoàn thành.
Chúng tôi thiếu một số nguyên liệu thí nghiệm thiết yếu." Tiếng bước chân từ tầng dưới vọng lên ngày càng rõ, Sairo cau mày, vẻ mặt khẩn trương. Cô ta bước nhanh đến trước mặt hai người, giọng cô ta càng trở nên gấp gáp: "Nhưng huyết thanh thì đã có.
Muốn lấy, đi theo tôi." Ánh mắt Trì Tâm tràn ngập vẻ hoài nghi.
Sairo khẽ mím môi, thúc giục: "Nhanh lên.
Cha tôi và đám người của hắn sắp lên đây rồi.
Tôi biết các người rất giỏi, nhưng rời đi tay trắng liệu có phải là điều các người mong đợi sao?"
Trì Tâm khẽ nhướn mày, liếc nhìn Cảnh Tu Bạch. Anh khẽ gật đầu.
Trì Tâm quay lại, ánh mắt sắc lạnh: "Nhìn cô không giống tiến sĩ, mà một chuyên gia đàm phán thì đúng hơn. Được rồi, cô có thể dẫn đường. Nhưng tốt nhất là đừng giở bất kỳ mánh khóe nào. Không cần biết gì khác, chỉ cần nhớ, mạng sống của cô đang nằm trong tay chúng tôi."
Hạ gục cô ta dễ như trở bàn tay.
Dù không nói ra câu này, nhưng ánh mắt của Trì Tâm đã nói lên tất cả. Vị tiến sĩ trẻ tuổi gật đầu, không chút phản kháng: "Đi theo tôi."
Thời gian không cho phép chần chừ. Sau khi quyết định, cả ba nhanh chóng hành động.
Sairo không dẫn họ đến một khu vực xa xôi, mà chỉ rẽ qua vài góc hành lang ở tầng ba, đưa họ vào một căn phòng.
Trì Tâm bước nhanh vào, lập tức rút khẩu s.ú.n.g năng lượng, cảnh giác quét khắp căn phòng.
Cô nhận ra căn phòng chỉ có bàn làm việc và một dãy màn hình điều khiển giám sát tích hợp. Ngoài ra không còn gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên bảng điều khiển giám sát chính, hình ảnh rõ ràng từ tất cả các tầng lầu hiện lên. Trì Tâm nhìn thấy Hàn Tử Mặc dẫn đội quân của mình lao lên tầng bốn và năm, còn tiến sĩ Hughes đã bước ra từ cầu thang tầng ba.
Không khó để hiểu vì sao Sairo biết họ đang bị kẹt tại cửa thang máy. Nếu không nhờ cô ta, chắc chắn họ sẽ đối mặt với Hughes ngay khi ra khỏi đây.
"Cha tôi chắc chắn sẽ kiểm tra các camera. Hai người mau trốn đi." Sairo dẫn họ ẩn nấp sau dãy màn hình, nhấn một nút ẩn trên tường. Một bảng điều khiển phụ lập tức trượt ra. Cô ta nhập mật mã bảo mật, sau đó quét võng mạc để xác nhận. Từ bức tường tưởng chừng nguyên khối, một cánh cửa bí mật liền hé mở.
Thấy hai người vẫn đứng yên, cô ta mỉm cười khẩy một cách tự giễu: "Sao? Sợ tôi nhốt các người để dễ dàng tóm gọn sao?”
"Ngôn ngữ của cô khá đấy, tiếc là tinh thần lại chưa tới."
Trì Tâm bước qua cánh cửa, quay đầu lại, thè lưỡi trêu tức Sairo.
"Rốt cuộc ai là kẻ bị mắc bẫy, vẫn còn chưa ngã ngũ đâu."
Cô khẽ lẩm bẩm một câu.
Cảnh Tu Bạch định mở lời, nhưng khi nhìn thấy đôi má phồng lên của Trì Tâm, anh lại nuốt ngược những lời sắp nói vào trong.
Trong ánh mắt của anh lóe lên tia vui sướng thầm kín, nhưng anh không muốn mang sự ấm áp tràn ngập ấy đến cho Trì Tâm. Anh biết rõ cô đang cố tình lẩn tránh, và anh tôn trọng lựa chọn của cô.
Anh dời ánh mắt, quét một vòng quanh căn phòng:
"Bất kể cô ấy muốn làm gì, trước mắt chúng ta không thể lơ là."
Trì Tâm quan sát, nhận ra nơi này không phải là phòng nghỉ như cô tưởng, mà là một khu lưu trữ khổng lồ chứa đầy tài liệu mật. Hàng loạt tủ hồ sơ được sắp xếp ngăn nắp theo từng năm, khiến người ta có cảm giác như lạc vào một thư viện cổ.
"Một nơi tuyệt mật như vậy, cô ta lại dễ dàng cho phép chúng ta ra vào sao?” Nỗi nghi ngờ trong lòng Trì Tâm vừa dịu đi lại bùng lên mãnh liệt hơn: “Có khi nào cô ta định bẫy chúng ta vào đây không?”
"Xác suất đó không đáng kể." Cảnh Tu Bạch đã tiến đến một trong những tủ hồ sơ đã được mã hóa, cẩn thận quan sát: "Tiến sĩ Hughes chắc chắn sẽ truy lùng chúng ta trước tiên trong phòng giám sát. Nếu phát hiện chúng ta không còn ở trong tòa nhà, ông ta sẽ có xu hướng cho rằng chúng ta đã tháo chạy ra khu rừng bên ngoài.”
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm lập tức thoáng hiện lên vẻ lo lắng tột độ:
"Như vậy thì Đội trưởng Trịnh Tuấn Chí và đồng đội chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?"