Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 509



 

"Nếu các anh có thể thuyết phục Lâu Thần hợp tác, tôi có thể làm được." Trì Tâm thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ vừa trải qua một trận đấu trí căng thẳng nhất.

 

Cảm xúc vừa kiệt sức vừa vui mừng hòa quyện, khiến cô cảm thấy lâng lâng.

 

"Làm sao cô đảm bảo rằng mình sẽ không trở thành một kẻ như cha cô?" Giọng Trì Tâm run rẩy.

 

"Tôi không có tham vọng như cha tôi hay Raphael.

 

Họ muốn đứng trên đỉnh thế giới, dùng khoa học để cai trị.

 

Nhưng tôi, chịu ảnh hưởng từ Albert, giờ đây chỉ coi khoa học là công cụ phục vụ con người, chứ không phải thứ vượt trên giá trị của con người." Sairo đáp, giọng đầy chân thành, rồi khẽ cười tự giễu: "Nhưng giờ hỏi chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

 

Tôi sẽ không ở lại cùng các anh, còn Albert thì..."

 

"Tôi có thể mang Albert trở lại."

 

Sairo toàn thân run rẩy bần bật, quay phắt lại.

 

"Cô nói gì?" Cô gần như buột miệng.

 

Trì Tâm nhìn thẳng vào mắt cô, từ không gian riêng, cô chậm rãi rút ra một ống t.h.u.ố.c mà cô đã thu được trong phiên đấu giá trước đây. Loại t.h.u.ố.c có thể giúp người bị thú hóa khôi phục lý trí.

 

"Cô đoán xem, đây là gì?"

 

Trong khoảnh khắc Trì Tâm nói câu đó, Sairo đã hiểu.

 

Cô không thể không đoán ra. Ở tuổi 22, cô đã được cha mình công nhận là đủ khả năng giành được học vị tiến sĩ tại bất kỳ trường đại học danh giá nào. Với lời lẽ rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể không hiểu ý của Trì Tâm.

 

Nhưng sự ngạc nhiên và phấn khích đến quá đột ngột khiến trí óc nhạy bén của cô cũng trở nên trì trệ.

 

"Cô, cô..."

 

Sairo bước lên hai bước, ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào ống t.h.u.ố.c trong tay Trì Tâm. "... Cô chắc chắn thứ này... thật sự có thể chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm không hề lo lắng việc Sairo chiếm đoạt, nhưng cô vẫn cất ống t.h.u.ố.c đi. Quả nhiên, ánh mắt Sairo chợt vụt tắt niềm hy vọng, nhưng ánh nhìn vẫn gắt gao bám chặt vào tay Trì Tâm.

Mèo Dịch Truyện

 

"Tôi lấy thứ này từ chỗ Raphael." Trì Tâm thẳng thắn nói, dù không hề có ý định dùng nó để mặc cả: "Cô nghĩ nó có đáng tin không?”

 

"Raphael đã tiến xa đến mức này rồi sao?" Sairo thì thào, như tự nói với mình.

 

"Chúng tôi sẽ tìm được Albert. Sau đó, cô và nhóm nghiên cứu của mình sẽ theo chúng tôi rời khỏi đây. Khi đó, thứ này sẽ thuộc về cô." Trì Tâm tuyên bố.

 

Cô biết rằng, việc thuyết phục một người đã cạn kiệt hy vọng như Sairo bằng những cảnh báo về tương lai tàn khốc của thế giới nếu Raphael thành công sẽ chẳng ích gì. Vì vậy, cô nhắm thẳng vào nỗi đau và đ.á.n.h thẳng vào tử huyệt cảm xúc của cô ta.

 

Quả nhiên, Sairo gần như lập tức d.a.o động.

 

Cắn chặt răng, ánh mắt cô lóe lên vẻ quyết đoán: "Được, tôi đồng ý.”

 

Thỏa thuận đã thành công.

 

Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, nụ cười thấu hiểu hiện lên trên cả hai khuôn mặt.

 

Sairo không phải kiểu người do dự. Một khi đã đưa ra quyết định, cô hành động dứt khoát. Cô mở cửa, dẫn Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch ra khỏi phòng.

 

Qua hệ thống giám sát nội bộ, họ nhận thấy số người còn lại trong tòa nhà rất ít, phần lớn đã được phái ra ngoài để săn lùng.

 

"Cha tôi nghĩ các người đã trốn thoát rồi, điều này có lợi cho chúng ta." Sairo ngước lên nói với họ: “Tôi có thể dẫn các người đến lấy huyết thanh, nhưng các người định tìm Albert bằng cách nào?"

 

Trì Tâm nhìn vào từng màn hình giám sát, ánh mắt dừng lại ở một thây ma có vẻ kỳ lạ đã xâm nhập vào tòa nhà và hiện đang ở tầng ba.

 

Thây ma này mặc quần áo vẫn còn tương đối nguyên lành, cơ thể cũng không bị tổn hại quá nhiều. Dù động tác vẫn giật cục, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra sự khác biệt so với những kẻ vô tri khác.

 

"Đây là một thây ma cấp cao sao?” Trì Tâm chỉ vào nó và hỏi.

 

Sairo liếc qua: "Đó là một lính đ.á.n.h thuê từng đến đây. Có lẽ nhờ thể chất tốt nên không biến thành thây ma cấp thấp, nhưng cũng chưa đến mức cấp cao. Chỉ có thể nói rằng hắn ta vẫn còn một phần ý thức mơ hồ. Chúng tôi gọi hắn là Farr. Chắc là vì không ai để tâm, hắn ta đã tự tìm đường vào tòa nhà."