Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 510



 

"Hiểu rồi." Trì Tâm gật đầu: "Cô dẫn Cảnh Tu Bạch đi lấy huyết thanh.

 

Tôi đảm bảo sẽ mang Albert về cho cô." Sairo hơi chần chừ, rồi hỏi: "Cô định làm thế nào?" Trì Tâm ngước lên cười.

 

Nụ cười ấy pha chút giễu cợt, có phần khó dò và bí hiểm.

 

"Người tài luôn có cách của mình." Cô nói câu đó bằng ngôn ngữ bản địa, khiến Sairo không thể hiểu được.

 

Nhưng khi nhìn nụ cười tự tin của Trì Tâm, Sairo thoáng sững sờ, rồi bất chợt cảm thấy một niềm tin khó tả.

 

Cô không hỏi thêm, chỉ ra hiệu cho Cảnh Tu Bạch, rồi quay người đi về phía cửa thoát hiểm.

 

"Cẩn thận đấy." Cảnh Tu Bạch nhắc nhở trước khi rời đi.

 

"Anh còn không tin tưởng tôi sao?" Trì Tâm khẽ cười, vỗ nhẹ vào vai anh.

 

Cảnh Tu Bạch hé môi định cất lời, nhưng nhận thấy thời gian eo hẹp, anh đành thôi. Anh chỉ nhìn cô một cái đầy bất lực, rồi quay người nhanh chóng theo Sairo rời đi.

 

"Cẩn thận với đám zombie đói đấy!" Trì Tâm gọi với theo.

 

Khi Cảnh Tu Bạch gật đầu xác nhận đã hiểu, Trì Tâm thả lỏng người, vô thức đưa tay gãi nhẹ má.

 

"Khi nào mình lại trở thành người khiến người khác phải bận tâm nhiều thế này nhỉ?" Cô khẽ lẩm bẩm, rồi quay mặt lại màn hình giám sát.

 

Trên màn hình, Cảnh Tu Bạch và Sairo đi qua hành lang gần Farr, hướng về cầu thang. Farr vẫn chậm rãi di chuyển, nhưng rõ ràng đang tiến về phía cô.

 

Điều này hoàn toàn phù hợp với kế hoạch của Trì Tâm.

 

Cô nhẹ nhàng dịch chuyển đến cạnh cánh cửa, ẩn mình lặng lẽ sau khung cửa.

 

Vừa thấy Farr xuất hiện qua khe cửa, Trì Tâm đã nhanh như cắt vươn tay, dứt khoát kéo anh ta vào bên trong.

 

"Gào—"

 

Bị tấn công bất ngờ, Farr gầm lên thị uy, há to miệng định c.ắ.n kẻ cả gan tấn công mình.

 

Nhưng chưa kịp hành động, cổ anh ta đã bị một bàn tay mạnh mẽ bóp chặt, ép mạnh vào tường phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Anh là Farr, phải không?” Trì Tâm dễ dàng kiểm soát anh ta, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh xám mờ đục: “Giờ tôi giao cho anh một nhiệm vụ: giúp tôi truy lùng một kẻ lai giữa người và sói."

 

Farr — dị chủng zombie, không giống bất kỳ xác sống thông thường nào. Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng tín hiệu nguy hiểm tỏa ra từ cô gái trẻ trước mặt. Anh ta không còn ý định chống cự, chỉ nhìn cô, giọng nói trầm thấp và chậm rãi vang vọng trực tiếp trong tâm trí Trì Tâm:

 

“Tại... sao..."

 

Trì Tâm nhướng mày kinh ngạc: “Ngay cả anh cũng biết hỏi ‘tại sao’ sao?” Nhưng cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó: “Thôi, không cần phí thời gian trả lời. Làm hay không?”

 

Cùng lúc đó, bàn tay cô dần siết chặt, khiến cổ họng của con thây ma - vốn không cần thở — phát ra tiếng nghẹn ngào nặng nề.

 

Bị đe dọa, Farr chỉ có thể cứng nhắc gật đầu.

 

"Giỏi lắm." Trì Tâm buông tay, rồi bổ sung: "Anh biết Lâu Thần chứ? Nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ để anh ta 'chăm sóc' anh một cách đặc biệt." Khuôn mặt vốn đã cứng đờ của Farr càng trở nên đờ đẫn.

 

Với cái tên Lâu Thần làm át chủ bài, Trì Tâm chẳng lo Farr dám giở trò. Cô hài lòng nhìn anh ta rời khỏi phòng, bước chân cứng nhắc như đang tìm kiếm những đồng loại zombie của mình để hỗ trợ.

 

Đối với thây ma, cái tên Lâu Thần quả thật là một lá bùa hộ mệnh.

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trì Tâm hơi trầm xuống.

 

Cô lại thử gọi tên Lâu Thần, nhưng như thường lệ dạo gần đây, chỉ nhận được một khoảng lặng vô vọng.

 

"Cái gã đó rốt cuộc biến đi đâu rồi chứ?" Trì Tâm thở dài: "Trước đó còn ở trên biển, dặn mình cứ gọi tên hắn để dễ tìm nhau, giờ thì lại biệt tích."

 

Vừa lẩm bẩm mấy câu như “lời đàn ông đều là dối trá,” hay “tin tưởng đàn ông chẳng khác nào tin zombie có thể mọc cánh,” cô vừa rời khỏi phòng giám sát.

 

Không rõ cô đang nói về Lâu Thần hay ám chỉ ai đó.

 

"Cảnh Tu Bạch?" Trì Tâm kích hoạt kênh liên lạc riêng: “Chúng ta hội quân ở cửa tầng một."

 

"Rõ." Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên không chút chậm trễ: "Tôi đã lấy được vật phẩm, đang cùng Sairo di chuyển xuống tầng một."

Mèo Dịch Truyện

 

Ngắt kết nối, Trì Tâm nhanh nhẹn tiến về phía giếng cầu thang.

 

Dù kế hoạch lần này không giống như dự tính ban đầu, nhưng cô đã đạt được thứ quan trọng nhất.