"Dù tôi thừa nhận cô ra đòn khá mạnh, nhưng cô cũng chỉ là một... Bốp!"
Mèo Dịch Truyện
Chưa kịp dứt câu, cú đá của Trì Tâm đã giáng mạnh vào hông Hàn Tử Mặc.
Hai mắt anh ta trợn trừng, miệng hé ra, gương mặt không che giấu được vẻ kinh ngạc tột độ.
Cả thân hình cong lại theo đòn tấn công, bị hất văng ra xa.
Trì Tâm thu chân, bình thản hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"
"Rầm!"
Hàn Tử Mặc đập mạnh vào tường đại sảnh, làm một góc tường sụp đổ. Đá vụn và bụi bặm rơi đầy khắp nơi.
"Khụ khụ! Khụ khụ!"
Sairo, với thể trạng gần như người thường, không kìm được ho sặc sụa, ánh mắt đầy kinh hãi.
Trái ngược với sự kinh ngạc của Sairo, cả Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch vẫn giữ ánh mắt tập trung vào đống đổ nát nơi Hàn Tử Mặc bị vùi lấp, vẻ mặt nặng nề.
Trì Tâm xoay nhẹ cổ chân, hơi nghiêng đầu nói: "Anh cũng nhận ra rồi chứ?"
"Ừ." Cảnh Tu Bạch đáp, giọng trầm tĩnh: "Với lực chân của cô, không thể chỉ đơn giản hất văng anh ta như vậy. Với người thường, cú này chí ít cũng khiến anh ta liệt nửa thân dưới."
Trì Tâm từng phá vỡ cửa kim loại bằng vài cú đá. Thân thể Hàn Tử Mặc lẽ nào còn cứng hơn hợp kim?
"Các người... các người không biết." Sairo thở dốc, sau vài tiếng ho mới nói tiếp được, giọng đầy hoảng hốt: "Hàn Tử Mặc đã được bố tôi cải tạo gen..."
Câu nói còn chưa dứt, một tiếng "Rào!" vang lên, thứ gì đó trong đống đổ nát bật dậy.
"Trì Tâm."
Giọng nói trầm khàn cất lên, tựa như lời nguyền rủa đầy mê hoặc của một ác quỷ từ vực sâu địa ngục.
Theo bản năng, Trì Tâm xoay người, chắn Cảnh Tu Bạch và Sairo ra sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn Tử Mặc từ từ đứng lên, quần áo trên người rách tơi tả. Anh ta giơ tay x.é to.ạc phần áo còn lại, để lộ thân trên trần trụi.
Đôi mắt Trì Tâm nheo lại.
Thứ khiến cô kinh ngạc không phải khối cơ bắp rắn chắc của anh ta, mà là lớp bề mặt mịn màng, như một lớp da thứ hai bao bọc lấy cơ thể. Nhưng ánh kim loại lấp lánh trên đó cho thấy rõ, đây không phải thứ mà cơ thể con người có thể tự tạo ra.
"Cô khiến tôi phải kinh ngạc đấy." Giọng Hàn Tử Mặc mang theo sự run rẩy hưng phấn. Trong ánh mắt sững sờ của Trì Tâm, anh ta lạnh lùng giơ tay phải lên và... bẻ nó ra.
Trì Tâm: "???"
Đó là một cánh tay giả!
Cánh tay giả thực chất là một lớp vỏ bọc, bên dưới ẩn giấu một chiếc móc sắc nhọn.
",.. Toàn thân anh ta được bọc vật liệu nano mật độ cực cao, chắc chắn hơn cả loại giáp chống đạn tiên tiến nhất hiện nay." Sairo lấy lại giọng, run rẩy giải thích: "Tay phải của anh ta đã được cải tạo, phần móc câu đó làm từ hợp kim siêu cứng có độ bền cao nhất thế giới hiện tại."
Sau một chạm trán ngắn ngủi, Trì Tâm đã lấy lại bình tĩnh. Cô chỉ thản nhiên hỏi: "Còn gì nữa không?"
Sairo do dự: "Anh ta có lẽ đã được tiêm t.h.u.ố.c tăng cường sức mạnh sinh học. Nhưng tôi không rõ là loại nào, tác dụng ra sao."
Trì Tâm "ồ" một tiếng, khuôn mặt vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay nao núng.
Hàn Tử Mặc l.i.ế.m môi, nở nụ cười lạnh: "Tiến sĩ Sairo thật không tận tâm. Một thí nghiệm quan trọng như tôi, mà lại không có ghi chép chi tiết sao?"
Sairo mím môi, ánh mắt lo lắng đảo qua Hàn Tử Mặc với cơ thể tựa thép nguội và Trì Tâm trông nhỏ nhắn, mảnh mai. Sự lo lắng không thể che giấu ánh lên trong đôi mắt cô ta.
"Trì Tâm, sức chiến đấu của anh ta không giống lũ xác sống kia. Chúng ta không thể đ.á.n.h bại anh ta, tốt nhất là rút lui!" Chưa kịp để Trì Tâm trả lời, Hàn Tử Mặc đã bật ra một tiếng cười lạnh: "Muốn đi?"
Ngay giây tiếp theo, anh ta lao thẳng về phía Sairo với tốc độ chóng mặt. Chiếc móc nhọn lóe sáng ánh kim, nhắm thẳng vào đôi mắt của Sairo.
"Keng!"
Một lá chắn băng kiên cố bất ngờ sừng sững chắn trước mặt Sairo, kịp thời chặn đứng mũi móc nhọn đầy sát khí của Hàn Tử Mặc. Cảnh Tu Bạch khẽ mở rộng lòng bàn tay, điều khiển khối băng khổng lồ phản công, hất mạnh nó về phía Hàn Tử Mặc. Bức tường nặng nề lao đi, trực diện va vào cơ thể đối phương.
Âm thanh băng vỡ vụn rền vang, lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng Hàn Tử Mặc vẫn đứng sừng sững, không mảy may dịch chuyển. Hắn thản nhiên để cơ thể nghiền nát hoàn toàn bức tường băng.