Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 511



 

Có Sairo, vắc-xin sẽ sớm được nghiên cứu và chế tạo. Dù thế nào đi nữa, tương lai kể từ giờ phút này đã rạng ngời một tia hy vọng.

 

Nhịp chân của Trì Tâm gần như bay trên cầu thang. Kể từ khi đến thế giới này, cô chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này.

 

Tốc độ của Trì Tâm vượt trội hơn hẳn Cảnh Tu Bạch và Sairo. Khi tới tầng một, cô nhanh chóng trinh sát khu vực và phát hiện một nhân viên an ninh. Không chút chần chừ, cô siết cổ hắn ta đến bất tỉnh, rồi kiên nhẫn chờ đợi khoảng một phút. Ngay sau đó, Cảnh Tu Bạch xuất hiện, dẫn theo Sairo đang thở dốc hổn hển.

 

"Đi thôi." Cảnh Tu Bạch ném chiếc vali an ninh được mã hóa cho Trì Tâm. Cô nhanh chóng tóm lấy và lập tức cất giấu vào không gian riêng.

 

"Khoan đã!" Sairo nắm c.h.ặ.t t.a.y Trì Tâm. "Còn Albert, anh ấy..."

 

"Cứ yên tâm, sẽ có người đưa anh ta tới."

 

Vừa nói, Trì Tâm vừa kéo Sairo di chuyển. Nhưng đúng lúc đó, một luồng cảm giác nguy hiểm tột độ ập đến, khiến toàn thân cô căng cứng như dây đàn. Trong khoảnh khắc nhận ra âm thanh xé gió, cô lập tức đẩy mạnh Sairo ra.

 

Nhưng viên đạn bay nhanh đến mức không thể tin được. Ngay khi cô vừa kịp đẩy Sairo, không còn đủ dù chỉ một giây để né tránh. Đúng lúc chuẩn bị hứng trọn phát đạn, một bức tường băng trong suốt đột ngột hình thành trước mặt cô. “Đinh!”

 

Viên đạn đập vào băng, rồi rơi xuống chân cô sau khi bức tường tan biến.

 

Trì Tâm ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông chậm rãi bước ra từ giếng cầu thang, vẻ mặt mang nét tà dị, tay cầm khẩu s.ú.n.g đã nhắm thẳng vào cô. Đôi mắt cô khẽ nheo lại.

 

Sairo ngã phịch xuống sàn, nhìn rõ người vừa xuất hiện, liền thốt lên đầy kinh ngạc: “Hàn Tử Mặc?”

 

Cảnh Tu Bạch lạnh lùng sải bước đến, ánh mắt sắc bén quét một lượt từ đầu đến chân Trì Tâm: “Giờ còn dám nói không cần ai phải bận tâm nữa không?” Bất ngờ khi anh vẫn nhớ câu nói bâng quơ đó, Trì Tâm khẽ cười ngượng nghịu: “Chẳng phải… đây là một sự cố ngoài dự liệu sao?”

 

Hai người trò chuyện như thể không có ai xung quanh, khiến Hàn Tử Mặc bật cười khinh bỉ.

 

Anh ta chậm rãi tiến lại gần, rồi với một thái độ khó hiểu, cúi đầu chào Sairo: “Chào, Tiến sĩ Sairo.”

 

Sau đó, ánh mắt anh ta dừng lại ở Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch: "Tôi đã nói mà, cuối cùng vẫn là hai người các cô."

 

"Hàn Tử Mặc, bây giờ anh vẫn là người chúng tôi thuê, đúng không?" Sairo đứng dậy, thận trọng lùi về phía Trì Tâm: "Tôi ra lệnh cho anh: Coi như chưa thấy gì, hãy quay về vị trí của mình."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Vị trí của tôi." Hàn Tử Mặc cười nhạt: "Là tuân theo lệnh của bố cô, bắt giữ bọn họ." Nhìn dáng vẻ của Sairo, anh ta lại mỉa mai: "Thế nào, cô định phản bội Tiến sĩ Hughes sao?"

 

Sairo im lặng vài giây, rồi nói: "Tôi sẽ tự giải thích với bố, không liên quan đến anh. Giờ thì hãy để chúng tôi rời đi."

 

"Chậc." Hàn Tử Mặc liếc Sairo một cái đầy vẻ trêu chọc: "Tiến sĩ Sairo, có lẽ cô đã hiểu lầm."

Mèo Dịch Truyện

 

Anh ta giơ súng, nhắm thẳng vào ba người.

 

"Tôi không làm việc cho cô, mà làm việc cho bố cô. Nên, rất tiếc, tôi không thể làm theo lời cô."

 

"Vậy sao?"

 

Trì Tâm bật cười lạnh lùng. Trước khi anh ta kịp bóp cò, bóng dáng cô đã hóa thành một luồng tàn ảnh.

 

"Vậy thì hãy dốc toàn lực đi!"

 

"Chát!"

 

Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, cộng thêm tốc độ vượt ngoài giới hạn của con người, Trì Tâm đã lao đến trước mặt Hàn Tử Mặc trước khi anh ta kịp bóp cò, tung một cú đá khiến khẩu s.ú.n.g trong tay anh ta văng ra xa.

 

Cô đứng thăng bằng trên một chân, chân còn lại duỗi thẳng lên cao, mái tóc dài đen nhánh bị quán tính hất lên, chỉ từ từ rơi xuống sau lưng khi vũ khí đã rời khỏi tay Hàn Tử Mặc.

 

Từ góc nhìn của Hàn Tử Mặc, cô trông như một nhân vật tuyệt mỹ trong đấu trường ảo, ánh mắt sắc bén không chút tì vết.

 

Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, ánh mắt anh ta lại thoáng hiện vẻ mê mẩn.

 

Trì Tâm khẽ cau mày, không quan tâm đối phương đang nghĩ gì. Ngay khi hạ chân, cô vung chân kia theo một vòng cung, dồn hết sức tung một cú đá thẳng vào hông Hàn Tử Mặc!

 

Hàn Tử Mặc nở nụ cười ngạo mạn, không né tránh, chỉ đứng nguyên tại chỗ, dang rộng hai tay.