Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 516



 

Hàn Tử Mặc nghiến chặt răng, cố sức đẩy mạnh hơn, nhưng cơ thể anh ta như bị một trường năng lượng vô hình phong tỏa, không thể tiến thêm dù chỉ một ly.

 

“Đây... đây là thứ tà thuật gì?” Hàn Tử Mặc gằn giọng.

 

Trì Tâm mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển như chính động tác của cô: “Bí thuật cổ xưa của phương Đông— Thái Cực.” Cô không giấu được vẻ tự mãn.

 

Những động tác chậm rãi nhưng tinh tế này chính là bài học cô lấy cảm hứng từ môn võ cổ truyền Thái Cực Quyền, thứ đã biến sự mềm mại thành sức mạnh tuyệt đối.

 

“Thái Cực?” Hàn Tử Mặc gầm lên: “Đừng đùa nữa! Làm gì có chiêu thức kỳ quái như thế chứ...”

 

Trước ánh mắt nghi hoặc của anh ta, Trì Tâm trầm ngâm suy nghĩ. Có vẻ như trong thế giới này không tồn tại khái niệm về Thái Cực. Nhưng điều đó không thể ngăn cản cô sử dụng nó để hạ gục anh ta.

 

Nhân lúc phần thân trên của Hàn Tử Mặc bị kẹt chặt, Trì Tâm nhanh chóng xoay người tung một cú đá ngang quét vào phần thân dưới của anh ta. Đồng thời, cô dùng sức mạnh dứt khoát, quật Hàn Tử Mặc ngã xuống đất trong ánh mắt không thể tin nổi của đối phương. Tiếng “Rầm” vang lên. Trì Tâm dẫm lên bàn tay phải gắn móc của Hàn Tử Mặc, một tay siết chặt cổ anh ta, khống chế hoàn toàn mọi hành động.

 

“Chiêu này không phải Thái Cực, mà chỉ là tôi dùng ‘cơ thể bình thường’ quật ngã anh thôi.”

 

Hàn Tử Mặc nằm trên nền kim loại lạnh lẽo, đồng tử co rút thành những chấm nhỏ như kim châm. Anh ta ngước nhìn lên trần, gương mặt lộ vẻ thất thần, như một tín đồ vừa mất đi niềm tin tối thượng.

 

“Không thể nào... không thể nào... không thể nào...” Anh ta lẩm bẩm, không còn chút ý chí kháng cự.

 

“Chúng ta đi thôi.” Cảnh Tu Bạch bước đến, liếc nhìn Hàn Tử Mặc một cách hờ hững: “Bây giờ Úc Tương và mọi người đã đến bến tàu, nếu nhanh, chúng ta có thể hội ngộ với họ.”

 

“Được.” Trì Tâm đứng dậy, quay qua Sairo, thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt cô ta vẫn chưa kịp tiêu tan. Trì Tâm vỗ nhẹ vai Sairo, mỉm cười:

 

“Tiến sĩ Sairo, một cuộc sống mới đang chờ đón cô, hãy vững tin.”

 

“Muốn rời đi mà không để lại bất cứ thứ gì, có phải hơi quá đáng không?”

 

Mèo Dịch Truyện

Giọng nói già nua nhưng tràn đầy phẫn nộ vang lên, khiến cơ thể Sairo dưới tay Trì Tâm lập tức căng cứng.

 

Trì Tâm quay lại, nhìn thấy Tiến sĩ Hughes đứng ở cửa cùng với một nhóm vệ sĩ, hàng ngũ dày đặc, trang bị tối tân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô bước sang bên, nhẹ nhàng chắn trước Sairo mà không lộ vẻ phòng bị:

 

“Ồ, ông đã trở về rồi à?”

 

Khuôn mặt Tiến sĩ Hughes tối sầm, ông ta không thèm liếc nhìn Hàn Tử Mặc đang nằm dưới đất, bước nhanh vào phòng.

 

“Sairo, lại đây.” Ông ta nói, giọng trầm thấp.

 

Trì Tâm hơi nghiêng đầu, thấy vẻ mặt Sairo hiện lên sự giằng xé dữ dội.

 

Cô không nói gì, còn Cảnh Tu Bạch thì giữ im lặng. Cả hai đều chờ đợi quyết định của Sairo. “Sairo.” Tiến sĩ Hughes nhìn thấy sự do dự của con gái, sắc mặt càng thêm u ám. Giọng nói của ông ta lẫn vào sự cáu kỉnh thúc giục:

 

“Bố đang gọi con qua đây, con không nghe thấy sao?”

 

Trước sự ép buộc của ông ta, Sairo không những không tiến lên mà còn lùi lại một bước, rụt người về phía sau lưng Trì Tâm như tìm kiếm sự che chở.

 

Trì Tâm mỉm cười, quay lại nhìn Tiến sĩ Hughes:

 

“Tôi nghĩ ý cô ấy đã rất rõ ràng.”

 

“Con định làm gì?” Tiến sĩ Hughes không để ý đến lời của Trì Tâm, chỉ nhìn chằm chằm Sairo với ánh mắt lạnh lùng:

 

“Con còn giận chuyện Albert sao? Cậu ta chỉ là một kẻ thất bại. Con định phản bội ta vì cậu ta sao? Đúng là làm ta mất mặt mà.”

 

“Không phải chỉ vì anh ấy.” Giọng Sairo khẽ khàng.

 

Tiến sĩ Hughes nheo mắt lại: “Con nói gì?”

 

“Con nói, con không chỉ vì Albert!” Sairo đột ngột ngẩng đầu lên, hét vào mặt bố mình:

 

“Con chỉ không muốn sống cái cuộc đời không ra người không ra quỷ này nữa. Bố chưa bao giờ coi những người khác là con người, kể cả con! Con muốn trở về với xã hội loài người bình thường, con không muốn bị đồng loại nhìn như ác quỷ. Con không muốn làm kẻ g.i.ế.c chóc tàn nhẫn nữa!”