Nước mắt lăn dài, Sairo dựa vào vai Trì Tâm, nhưng đôi mắt vẫn dám nhìn thẳng vào bố mình.
“Con sẽ rời đi, con sẽ tìm kiếm những cảm xúc mà bố vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được. Con muốn sống như một con người, thưa bố.” “Thật nực cười.” Tiến sĩ Hughes nghe xong lời cô ta, chỉ buông một câu nhận xét đầy khó chịu, như đang đối diện với một đứa trẻ đòi mua món đồ chơi vô nghĩa.
“Ta đã lãng phí quá nhiều thời gian hôm nay rồi. Ta không muốn phí thêm phút giây nào với sự non nớt của con nữa.”
Đến đây ngay, để chúng ta bắt giữ hai đối tượng thử nghiệm này và tiếp tục dự án bị trì hoãn." "Đến lúc này rồi, điều bố quan tâm nhất vẫn chỉ là những dự án nghiên cứu." Ánh sáng trong mắt Sairo lụi tắt.
Cô ấy cười chua chát, giọng điệu trở nên bình thản.
"Họ là những cá thể độc lập, thưa bố, không phải những mẫu vật vô tri như bố gán cho."
"Con nói linh tinh cái gì vậy!" Tiến sĩ Hughes quát lớn.
"Cống hiến cho khoa học là một đặc ân không phải ai cũng xứng đáng! Đây là lần cuối ta nói, đến đây ngay." Trì Tâm không nhịn được nữa. Cô kéo Sairo ra phía sau mình, nhìn tiến sĩ Hughes bằng ánh mắt không thể diễn tả thành lời:
"Nếu ông thèm khát cái 'vinh quang' đó, xin mời tự mình đón nhận."
Tiến sĩ Hughes cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô. Nhưng ánh mắt của ông ta không dành cho một con người bình đẳng, mà giống như đang nhìn một món đồ vật lạnh lùng, một tài sản thuộc sở hữu của ông ta.
“Ta là người ban tặng cho họ vinh quang đó." Ông ta thản nhiên tuyên bố.
"Tôi đã chứng kiến không ít kẻ trơ trẽn, nhưng chưa từng gặp ai vô sỉ đến mức như ông." Trì Tâm cười lạnh, chỉ vào Hàn Tử Mặc đang nằm dưới đất, như thể mọi chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến anh ta: "Đây chẳng phải là 'tác phẩm tâm đắc' của ông sao? Sao không bận tâm hỏi han 'thành quả' của mình một chút?"
Tiến sĩ Hughes lướt ánh nhìn lãnh đạm qua Hàn Tử Mặc, cứ như vừa chợt nhận ra sự hiện diện của anh ta, đoạn nhíu mày: "Hàn Tử Mặc? Việc cậu ta thất bại trước cô ta là chuyện thường, bận tâm làm gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói này khiến Hàn Tử Mặc đang ngơ ngác giật mình tỉnh lại. Anh ta cứng nhắc bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt trừng trừng nhìn tiến sĩ Hughes, giọng khàn khàn: "Ông đã hứa với tôi, chỉ cần nghe lời ông, ông sẽ biến tôi thành kẻ mạnh nhất, không bao giờ phải chịu nhục nữa."
Hughes đáp trả lạnh nhạt: "Không phải cậu chưa hề phải chịu nhục đó sao?"
Gương mặt Hàn Tử Mặc méo mó vì phẫn nộ: "Một dị năng giả hạng thường cũng dễ dàng hạ gục tôi, đây chính là lời hứa về 'kẻ mạnh nhất' của ông ư?”
"Trì Tâm không phải một dị năng giả hạng thường. Cô ta là... Thôi, giải thích cho cậu cũng chỉ là phí lời." Hughes phẩy tay như xua đuổi một con ruồi phiền phức: "Hơn nữa, ở đây cậu cần mạnh để làm gì? Chỉ cần đủ sức bắt giữ các đối tượng thí nghiệm là đủ rồi. Nào, tôi biết cậu ấm ức vì thất bại, nhưng trước hết hãy tóm lấy họ. Sau đó, tôi sẽ tối ưu hóa trang bị của cậu.”
Hàn Tử Mặc chậm rãi giơ lên bàn tay đã biến dạng, không còn hình dáng con người, nhìn chằm chằm vào chiếc móc sắc nhọn thay thế những ngón tay, lẩm bẩm: "Thì ra ông đã lừa dối tôi, chỉ muốn biến tôi thành một công cụ bị sai khiến."
Tiến sĩ Hughes bật cười khinh bỉ, không thốt một lời, song vẻ mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
"Này, các ngươi!" Hughes quay về phía những cảnh vệ còn lại: "Hãy tóm lấy đội trưởng của các ngươi và cô nhóc loạn trí đó. Sau đó, bắt giữ luôn hai tên kia!"
Nhưng đám cảnh vệ chỉ nhìn nhau ngơ ngác, không ai hành động.
"Các ngươi điếc cả rồi sao?" Hughes lớn tiếng quát: "Không nghe thấy lệnh của tôi à? Mau lên!"
Đám cảnh vệ do dự hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ dịch chuyển một bước nhỏ, không ai thực sự ra tay.
Chứng kiến tất cả, Trì Tâm lắc đầu, trên mặt là vẻ ngạc nhiên đầy giễu cợt. Cô quay đầu nói với Cảnh Tu Bạch, chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của Hughes và đám cảnh vệ.
"Thật sự là một trải nghiệm mở mang tầm mắt."
Mèo Dịch Truyện
"Tôi cũng vậy." Cảnh Tu Bạch đáp lại.